Chiêu Nương vào phòng rót một chén nước đầy rồi bưng ra cho hắn, gương mặt của nàng đỏ bừng, phần mông thì uốn éo theo nhịp chân khiến người ta phải lay động tâm tư. Trong lúc vô tình, Ngô Minh Sơn quay đầu lại liếc mắt chứng kiến toàn bộ hình ảnh này, tim hắn không kìm được mà đập “bịch bịch”.
Nhưng chỉ thấy Chiêu Nương vừa đến gần thì đột nhiên kinh hô lên một tiếng hồi ném bát xuống, nhào về phía hắn. Cái bát sứ lăn hai vòng trong sân đất, vẫn còn nguyên vẹn. Chiêu Nương nhào lên người hắn, mặc kệ hắn giãy giụa, ngón tay thơm sượt qua dưới mũi hắn: "Chảy máu rồi."
Dứt lời, nàng mặc kệ nam nhân đang giãy giụa, cố dùng hết sức đẩy hắn ngồi lên chiếc ghế đẩu mà nàng đã ngồi thêu lúc nãy: "Cha mau vào đi, trời nóng cháy cả người, nghỉ một chút cũng không sao mà."
Ngô Minh Sơn có lòng muốn giải thích nhưng lại không dám giãy giụa, thứ nhất là sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ làm tổn thương nàng, thứ hai là do nguyên nhân thực sự không thể nói nên lời. Hắn chỉ có thể ngồi đó, dang rộng tay, để mặc tiểu nữ nhân phải bận rộn trước sau lo cho mình.
Nàng tự tay rót một chén nước khác, kề lên miệng đút hắn uống xong, sau đó bảo hắn ngửa đầu rồi vắt chiếc khăn ướt đắp lên trán.
“Đừng nhúc nhích,” Gương mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc nhíu lại, Ngô Minh Sơn thực sự cảm nhận được sự săn sóc dịu dàng từ chỗ nàng - một cảm giác mà lâu nay hắn chưa từng cảm nhận được từ trên người Dương thị.
Nàng lấy cái khăn khác lau mặt, khăn vừa mới ngâm trong nước giếng, lau đến đâu mát lạnh đến đấy.
Chiêu Nương cầm một góc khăn rồi lau cẩn thận, ngay cả sườn mặt cũng không từ bỏ. Lông mày, mắt, mũi, môi, nàng vén cổ áo hắn lên, dưới lớp y phục thấm đẫm mồ hôi. Nàng cúi người dựa vào thật gần, hương thơm ngào ngạt chen lấn xông vào lỗ mũi hắn làm khoang mũi phập phồng và trêu chọc từng nhịp tim.
Ngô Minh Sơn nhúc nhích hai chân của mình để che giấu phản ứng dưới háng, sợ sẽ hù Chiêu Nương sợ hãi. Hắn định đẩy nàng ra nhưng ngay khi vừa mở mắt thì đã nhìn thấy ngọn núi cao ngất đối diện mình. Trong lớp áo đơn bạc, cổ áo vắt chéo hơi lệch sang một bên, để lộ cặρ √υ' to tròn và trắng noãn bên trong, còn trắng hơn cả đậu phụ của nhà Ngô Sỏa Tử bán ở đầu thôn.
Có một giọt mồ hôi đọng trên đó, ngay trong khe vυ' hẹp và sâu. Miệng của Ngô Minh Sơn khô queo, cảm thấy hơi khát nước, bỗng một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu hắn – có lẽ giọt nước này phải có hương vị rất ngọt ngào, mà nó còn có thể làm dịu cơn khát của hắn.
Côn ŧᏂịŧ lại phình to thêm một vòng, quần áo hoàn toàn không che được gì hết, chỉ cần Chiêu Nương nhìn xuống chút nữa thì sẽ phát hiện công công hòa ái thường ngày đã lộ rõ nguyên hình, tiểu tức phụ cũng sẽ biết bên trong vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề của hắn dơ bẩn xấu xí nhường nào!
Nghĩ đến đây, Ngô Minh Sơn đột nhiên đẩy Chiêu Nương ra rồi vội vàng đi ra ngoài, không để lại bất kỳ lời nào.
Bỏ lại Chiêu Nương đứng tại chỗ với vẻ mặt khó hiểu.