Tang sự của Dương Thị kết thúc vào đầu tháng tám. Mọi người trong thôn đều nói nhà của Ngô Minh Sơn gặp nạn, hai mẹ con nối đuôi nhau mất đi, cũng có người nói xấu sau lưng rằng Chiêu Nương là Tang Môn Tinh (sao xấu, bị sao này chiếu sẽ làm nhà tan cửa nát, gia đình xui xẻo), vừa bước chân vào cửa làm dâu được mấy bữa đã khắc chết trượng phu và bà bà, kế tiếp sẽ đến công công và tiểu thúc, nếu khắc chết già trẻ cả nhà này thì khối gia sản to đùng của Ngô gia sẽ thuộc về nàng rồi.
Tiểu thúc năm nay vừa tròn tám tuổi, cậu quay về vì mẫu thân qua đời. Ngày hôm đó, cậu đang giúp đỡ Chiêu Nương hái chút rau dại, trên đường về nhà thì nghe được lời mấy bà già khua môi múa mép, nhất thời cậu tức giận không nhịn được nên mặc kệ lời khuyên can của Chiêu Nương, hung hăng nhổ nước bọt về phía đám người kia.
Xong việc còn ra vẻ người lớn vỗ lưng Chiêu Nương an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, Chiêu Chiêu ngoan.”
Chiêu Nương nín khóc mỉm cười rồi nắm tay tiểu thiếu niên về nhà, vừa bước vào cửa nhà đã thấy công công Ngô Minh Sơn đang gϊếŧ thỏ ngoài sân.
Mặc dù bà bà Dương Thị đã mất, đúng lý thì Nhị Trụ, Chiêu Nương nên giữ đạo hiếu cho bà, nhưng họ đều đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn thịt sao được. Hôm nay Ngô Minh Sơn vào núi tình cờ thấy một con thỏ mập mạp, hắn bèn bắn chết nó rồi mang về cho hai đứa nhỏ bồi bổ thân thể.
Hiển nhiên Nhị Trụ rất buồn, nhưng cậu cũng biết người mất rồi không thể sống lại, nên chỉ cảm thấy mất mát một hồi rồi vui vẻ trở lại, ngồi xổm xuống bên cạnh xem phụ thân mình xử lý con thỏ.
Chiêu Nương rụt rè không dám xem nên đi vào nhà, nàng đốt củi đun một nồi nước nóng cho hắn, sau đó bưng một chậu nước sang bên cạnh rửa rau dại.
Mọi thứ đều được chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp, ba người đều làm việc riêng của mình, thỉnh thoảng nói vài câu, ấy thế mà Chiêu Nương đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ngày hôm đó, giữa trưa nắng gắt, Ngô Minh Sơn cởi trần chặt củi trong sân, bó củi chồng chất thành đống cao, mà mồ hôi lấm tấm trên trán hắn cũng rơi xuống như hạt đậu.
Chiêu Nương đang ngồi dưới mái hiên sàng đậu tương, nhìn thấy cảnh này, nàng vội vàng lấy khăn tay từ trong vạt áo ra rồi chạy bước nhỏ đến trước mặt Ngô Minh Sơn, nhón chân lau mồ hôi cho hắn, đau lòng nói: "Nắng to quá, mặt đã phơi đến đỏ bừng rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi một lát đi.”.
"Không sao, cha sẽ làm xong ngay thôi, chẻ củi nhiều chút để hằng ngày con dùng cũng thoải mái hơn.”
Trong đôi mắt của nàng tràn đầy thâm tình, rất giống với yêu nữ đêm hôm kia nằm ở dưới người hắn uyển chuyển ngâm nga. Ngô Minh Sơn nghi ngờ bản thân bị lóa mắt, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lại vô thức nhìn đi chỗ khác.
Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bảo nàng vào nhà nghỉ ngơi.