Ngô Minh Sơn vẫn cảm thấy đây là nỗi đau mà tiểu nữ nhân này phải trải qua, nhưng khi bị nàng tức giận liếc nhìn như thế thì lại khiến hắn cảm thấy xấu hổ, nhất thời hối hận vì bản thân là hán tử thô lỗ không biết nặng nhẹ, nhưng sức tay của hắn thì vẫn không giảm chút nào.
Khuôn mặt như hoa như ngọc của Chiêu Nương nhăn lại thành cái bánh quai chèo lớn khiến Ngô Minh Sơn rất ngạc nhiên.
Ngoại trừ thỉnh thoảng rêи ɾỉ hai ba tiếng “hừ” lúc đầu, về sau vậy mà nàng chưa từng kêu đau. Nàng chỉ nghiến chặt răng siết lấy đôi chân thon, xiêm y vải thô bị kéo ra một vài nếp nhăn.
“Ổn rồi đấy.” Ngô Minh Sơn nhẹ nhàng đặt bàn chân trắng nõn và non nớt của nàng trên đất rồi đứng dậy kế giường đất. Đôi mắt hắn đảo quanh dáng người yểu điệu của Chiêu Nương một vòng, cuối cùng dừng ở hàng dấu răng nhỏ vụn trên môi dưới của nàng.
Chiêu Nương không phát hiện ánh mắt nồng đậm đầy ý vị của hắn, nàng chỉ biết lúc này mình đang nửa nằm trên chăn bông, chắc tư thế rất khó coi, vậy nên nàng vùng vẫy muốn ngồi dậy. Hai bầu ngực trắng ngần bụ bẫm phập phồng lên xuống theo động tác bật dậy của nàng, trên hai đỉnh núi có hai khối nhô lên cao chót vót, lớp áo vải bông mỏng manh không che lấp được phong thái của chúng, cứ thế ngây ngốc phát họa ra hình dạng của chủ nhân, từ thứ lớn đến thứ bé.
Ngô Minh Sơn nhắm mắt lại, hầu kết thô to khẽ trượt lên xuống: "Con... Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lo lắng, cha sẽ nói với nương con. Nếu mấy ngày sau con không tìm được người giúp bôi thuốc thì hãy cố gắng tự thoa, hôm nay cha giúp con thoa một lần như này thì không tới mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn.”
Nói xong hắn bước nhanh rời đi nhanh như gió, cứ như bị ai đuổi theo, ngay cả lời cảm ơn của Chiêu Nương cũng bị hòa vào trong gió núi.
Không biết hắn đã nói gì với bà bà Dương thị mà Chiêu Nương thật sự đã được nằm trên giường mấy ngày mà không bị đánh, chỉ có tiếng chửi rủa ầm ĩ chói tai quen thuộc ngoài cửa sổ mới khiến nàng tìm về chút ít cảm giác chân thật.
Tầm nửa tuần trôi qua thì Chiêu Nương đã có thể xuống giường, bắt đầu tiếp tục cuộc sống bị Dương Thị sai sử. Điều không giống như những ngày trước kia là ánh mắt của nàng không khỏi dán theo bóng lưng nam nhân kia, nhưng hình như công công Ngô Minh Sơn cố tình tránh mặt nàng.
Hai ngày trôi qua, sau khi nàng giặt y phục từ sông quay về, thế mà nghe nói hắn đã về trong núi rồi.
Chiêu Nương sững sờ, nửa đêm nàng trùm chăn kín mít khóc sướt mướt suốt đêm, ngày hôm sau dậy sớm, đôi mắt sưng đỏ như quả đào của nàng dọa Dương Thị giật mình, bà ta nghĩ chắc do nàng nhớ tướng công nên nhất thời bà cũng đối xử với nàng tốt hơn trước kia một chút.
Bà bà và tức phụ lại bắt đầu sống nương tựa vào nhau.
Tuy nhiên vận mệnh khó lường, vào một buổi trưa tháng bảy, Dương Thị rảnh rỗi không có việc gì nên đến nhà Quý Tử đầu thôn đánh bài. Trên đường đi qua bờ ruộng, không biết tại sao bà lại ngã xuống một cái hố to bên cạnh rồi chết.
Cái hố kia chỉ là một cái trũng đất, cũng chỉ to tầm một tảng đá vừa, nhưng nào ngờ gáy của Dương Thị vừa lúc đập vào thành hố khiến bà không tỉnh dậy được nữa.