Ngô Minh Sơn nhấc chân nàng lên xem, chỉ thấy mắt cá chân của Chiêu Nương đã bị sưng to thành một khối lớn trong thời gian ngắn.
Hắn tức giận ngẩng đầu định mắng nàng, nhưng hắn vừa chạm vào thì nàng đã mềm mại dựa vào vai hắn, đôi môi hồng nhạt hơi hé ra và cái miệng nhỏ nhắn thở gấp từng đợt, cộng thêm hàng lông mi dài và cong giống như hai cái quạt nhỏ, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu run run rẩy rẩy, khiến người khác không đành lòng dọa sợ nàng.
"Con… " Giọng hắn đột nhiên gượng gạo rồi hạ xuống: "Nhớ phải thoa thuốc đấy."
Chiêu Nương mới vừa khóc xong nên đôi mắt còn hơi sưng đỏ, lúc nói chuyện cũng nhút nhát sợ sệt: "Con không biết làm."
“Không biết thì tìm nương của con ấy." Ngô Minh Sơn vừa nói xong đã hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, chữ “nương” này đương nhiên không có khả năng chỉ mẫu thân ruột của Chiêu Nương, còn về Dương Thị, nghĩ đến cách bà ấy đối xử với nàng bình thường thì đời nào có thể tốt bụng chịu thoa thuốc cho nàng.
Ngô Minh Sơn nhấc chân nàng đặt trên đầu gối mình rồi nắm lấy bình sứ nhỏ không nói lời nào. Bàn tay to nắm lấy cổ chân mảnh mai của nàng còn tay kia cẩn thận cởi đôi tất vải trắng như tuyết xuống, đột nhiên bàn chân lộ ra ngoài không khí làm Chiêu Nương giật mình, rụt chân về.
“Đừng nhúc nhích.” Ngô Minh Sơn tăng thêm sức lực trên tay, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào vết thương, trên mặt không có một tia tạp niệm.
Chiêu Nương cố gắng trấn định.
Ngô Minh Sơn đổ một ít thuốc mỡ vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng xoa hai tay để hòa tan nó, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp lên hai bên sườn mắt cá chân nàng.
Xoa hơi đau một chút nhưng nỗi đau ấy không địch lại nổi sự ngọt ngào của thiết hán nhu tình.
Chiêu Nương nhìn chằm chằm nam nhân anh tuấn trước mặt, hắn mày rộng mắt to, ánh mắt kiên định, đôi môi khẽ mím, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên một chút, bỗng nhiên hắn lại khôi phục vẻ mặt vô cảm. Tính cách hắn bình thường xa cách và thường tách biệt khỏi đám đông. Đôi môi hơi dày tăng thêm chút khí chất đôn hậu cho hắn, khiến hắn có vẻ không phù hợp với thôn này.
Chiêu Nương cảm nhận được trong l*иg ngực như có con thỏ đang nhảy loạn, không biết do kích cỡ áo trên ngực quá chật hay do tim nàng đập quá nhanh nữa. Nàng thật sự cảm thấy một hồi tim đập nhanh, bàn tay nhỏ bé trắng như phấn của nàng nắm chặt, đặt trước người.
Bàn chân nhỏ bé mum múp được nắm trong lòng bàn tay to lớn của nam nhân, quanh năm không lộ ra ngoài nắng khiến nó cực kỳ trắng, ngay cả tướng công chết trẻ của nàng cũng chưa từng thấy nó. Chiêu Nương nghĩ thầm, có chút ngọt ngào dâng trào trong l*иg ngực.
Thiếu nữ ngồi bên trên đang xuân tâm manh động, Ngô Minh Sơn liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng không để ý thì đột nhiên gia tăng sức lực.
"Híttttt…" Chiêu Nương hít khí, thần trí đang từ trên trời bỗng rơi thẳng xuống mặt đất, mắt hạnh hơi trừng.