Hai người cả đường phóng như bay hơn nửa tháng, trên đường gặp mấy lần đánh cướp đều bị Tần Ngộ Hề đánh ngã hết, Dương Nguyệt Minh còn nhân cơ hội cướp đoạt tiền tài trên người những thổ phỉ đó, khiến những tên thổ phỉ đó khóc ròng đầy mặt không dám đánh cướp những quý công tử nhìn có vẻ tuấn mỹ thanh tú tay trói gà không chặt và tiểu hài tử mặt ngu ngoại trừ ăn thì không biết làm gì nữa.
Hôm nay bọn họ đánh xong một đám sơn tặc, Tần Ngộ Hề ra hiệu mất sức bụng đói rồi, vì vậy hai người đến sạp nhỏ ven đường ăn mì.
Dương Nguyệt Minh mặt không biểu cảm nhìn Tần Ngộ Hề một mình gọi năm bát mì, rất bình tĩnh uống trà, lại nhìn đường xá xa xôi, hỏi: “Hữu Tiền, chúng ta còn cần bao lâu nữa mới có thể gặp được Phát Tài?”
Tần Ngộ Hề cứng đờ, cúi đầu không dám nhìn hắn: “Có lẽ..... còn cần nửa tháng nữa.....”
“Còn lâu như vậy hả?” Dương Nguyệt Minh nghi ngờ nhíu mày: “Chúng ta cũng trễ hơn Phát Tài một ngày thôi, không đến mức đuổi theo lâu vậy chứ?”
Tần Ngộ Hề không ngờ Dương Nguyệt Minh sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ chột dạ rụt vai: “Nghe ngóng được là như vậy.....”
Dương Nguyệt Minh thấy dáng vẻ cậu ta chột dạ, càng nghi ngờ: “Thật sao?”
Tần Ngộ Hề chần chừ gật đầu.
Dương Nguyệt Minh liếc nhìn cậu ta: “Hữu Tiền, nếu ngươi không nói thật, tiếp theo đây, ngươi không cần ăn cơm nữa.”
“A, đừng, ta nói, ta nói.” Tần Ngộ Hề vội vàng bảo vệ bát mì đang ăn.
“Nói đi.” Dương Nguyệt Minh gác chân lên, cả đường đi hắn ít nhiều cũng cảm thấy không đúng, Tần Ngộ Hề biểu hiện quá tích cực quá vội vã, hơn nữa lộ tuyến rất rõ ràng, thậm chí ngay cả do dự chần chừ cũng không có, Dương Nguyệt Minh đương nhiên không tin bọn họ có thể nghe ngóng lộ tuyến chính xác như vậy.
Tần Ngộ Hề cúi đầu, biểu cảm làm sai chuyện: “Ta chỉ muốn đi Bồng lai đảo.”
Chẳng trách bọn họ một đường đều đi về phía Đông, thì ra mục tiêu chính là Đông Hải Tiên Tung trong truyền thuyết.
Dương Nguyệt Minh nghe vậy một chút cũng không thấy kinh ngạc, ở trấn Hàn Sa, Tần Ngộ Hề dường như đã rất quan tâm đến Bồng Lai đảo: “Ngươi có liên quan gì đến Bồng Lai đảo?”
Tần Ngộ Hề chột dạ nhìn Dương Nguyệt Minh: “.....Nhà ta ở Bồng Lai đảo.”
Dương Nguyệt Minh: “.........”
Tần Ngộ Hề: “Mặc dù sư phụ ta thường không cho ta ăn cơm, nhưng thật ra đối xử với ta rất tốt, nếu như những người võ lâm đó thật sự muốn đánh Bồng Lai đảo, ta tuyệt đối không thể đứng nhìn.”
Dương Nguyệt Minh: “Không phải Lạc Trục Trần đã nói là không chắc sao, nói không chừng bọn họ ngồi xuống uống ly trà rồi tay bắt tay vui vẻ đi bắt người của tháp Giáng Ma thì sao.”
Tần Ngộ Hề khó có thể nói được: “Không thể nào..... tính khí của đảo chủ tuyệt đối không tốt, những người võ lâm đó nếu xuất hiện ở Bồng Lai đảo, không cần nói đàm phán, có lẽ còn chưa nói được một câu, đảo chủ đã vứt bọn họ xuống biển cho cá ăn rồi.”
Dương Nguyệt Minh: “........Đảo chủ các ngươi thật có cá tính.” Tác phong này giống hệt đại ca ác bá của hắn.
Lẽ nào cái gọi là chưởng môn phái ẩn cư đều thô bạo như vậy sao? Hay là vì bọn họ thô bạo như vậy cho nên mới ẩn cứ tránh tàn hại giang hồ?
Dương Nguyệt Minh không nhịn được suy ngẫm một chút.
Tần Ngộ Hề 👉👈: “Ta vốn dĩ muốn dẫn huynh đến Bồng Lai đảo, đến lúc đó huynh có thể đặt chân ở trấn Phá Lan ven bờ Đông hải, đợi trận sóng gió qua đi, ta có thể đưa huynh lên Bồng Lai đảo chơi.”
Dương Nguyệt Minh giật giật khóe miệng: “Miến đi, ta sợ bị đảo chủ các ngươi ném xuống cho cá ăn.”
Tần Ngộ Hề vội vàng nói: “Không đâu không đâu, mặc dù đảo chủ tính tình không tốt, nhưng đối xử với con dân trên đảo rất tốt, hơn nữa có quan hệ rất tốt với sư phụ ta, nếu như ta dẫn bằng hữu về, ngài nhất định sẽ hoan nghênh. Bồng Lai đảo rất đẹp, có rất nhiều đặc sản, ta cảm thấy huynh nhất định sẽ thích nơi đó.”
Tần Ngộ Hề nói xong, thấy Dương Nguyệt Minh không lên tiếng, mong chờ nhìn hắn: “Ông chủ, chúng ta còn đi Bồng Lai đảo không?”
Dương Nguyệt Minh liếc mắt nhìn cậu ta: “Ta nói không đi thì ngươi sẽ không đi chắc?”
Tần Ngộ Hề rối rắm: “Nếu như huynh không chịu đi, ta..... ta chỉ đành tìm bảo tiêu cho huynh, sau đó tự mình về......”
Dương Nguyệt Minh thâm sâu nhìn cậu ta: “Vậy thì ngươi không được ăn no rồi.”
Tần Ngộ Hề quả thật sắp khóc đến nơi, mếu máo nhưng vẫn nhịn được: “Ta sẽ nghĩ cách.” Nói xong ôm đau buồn “đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng rồi”, sau đó gào khóc rồi ra sức nhào vào tô mì trước mặt.
Dương Nguyệt Minh thấy bộ dạng hận không thể dùng lỗ mũi ăn mì của cậu ta, hiếm khi không nỡ từ trong lòng: “Không cần ăn vội như vậy, ta đâu có nói không đi Bồng Lai đảo.”
Tần Ngộ Hề mãnh liệt ngẩng đầu lên, hai mắt lóe sáng: “Thật sao?”
Dương Nguyệt Minh suýt nữa bị lóe mù mắt, nhún vai, biểu cảm bất đắc dĩ: “Nhưng mà nếu như đến Bồng Lai đảo không vui như ngươi nói, xem ta đánh ngươi thành đầu heo thế nào.”
Tần Ngộ Hề cảm kích rơi lệ: “Đa tạ ông chủ.”
Dương Nguyệt Minh nhìn dáng vẻ ăn như hổ báo của cậu ta, nhún vai, hắn dĩ nhiên sẽ không nói cho Tần Ngộ Hề, sở dĩ hắn đồng ý đến Bồng Lai đảo, có một phần nguyên nhân cũng là vì hắn mơ hồ cảm thấy, nói không chừng Nhậm Tiểu Đao thật sự ở đây.
Mặc dù Nhậm Tiểu Đao không nói rõ sẽ đi đâu, nhưng hắn cả đường đi theo tung tích người của tháp Giáng Ma, nếu như Phục Ma Tôn Giả thật sự ẩn núp trên Bồng Lai đảo, Nhậm Tiểu Đao không thể không nhận được tin tức, vả lại Phương Mạc Hào phát anh hùng thϊếp, Cái bang đường đường là một đại bang, sao có thể không nằm trong danh sách được mời.
Tần Ngộ Hề nhanh chóng ăn xong bát mì, đột nhiên nhớ đến gì đó, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, ông chủ, mấy ngày nay ta cứ cảm thấy hình như có người đang đi theo chúng ta.”
“Vậy sao?” Dương Nguyệt Minh hơi nhíu mày, nghĩ ngay tới Trọng Vô Dương, lòng trung thành của thị vệ hộ thành với thành chủ thật sự khiến hắn đau đầu, hắn xua tay: “Không cần để ý.”
“Ừm.” Tần Ngộ hề tiếp tục ăn bát mì thứ hai.
Dương Nguyệt Minh thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cậu ta, cũng cảm thấy hơi đói, nên cũng ăn.
Hắn vừa ăn được mấy miếng, ông chủ sạp mì vốn dĩ đang an phận nấu mì đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Ha ha ha, hai tên tiểu tử thối các ngươi, hôm nay còn không thua trong tay lão tử.” Nói xong trực tiếp đá nồi lò trước mắt bay lên, nước canh nóng hổi lập tức vẩy ra, kết quả gã lui về sau trễ, vô tình bị nước mì nóng đổ ra văng lên chân, lập tức la hoảng lên, ôm cẳng chân mình nhảy lên tại chỗ, sự xuất hiện vốn dĩ uy phong lẫm liệt đã biến thành hố đen.
Dương Nguyệt Minh: “Phụt.....”
“A....” Tần Ngộ Hề thấy vậy la hoảng lên, nhìn chằm chằm mì đầy đất, nuốt nước miếng: “Thật lãng phí!”
Ông chủ sạp mì vốn dĩ tức giận vì kịch bản không như mình tưởng tượng, lần này bị Tần Ngộ Hề nói như vậy, càng xấu hổ tức giận, từ trong bụi rậm sau lưng rút ra một thanh đao, hét lên: “Chúng tiểu nhân, ra đây đi.”
Dương Nguyệt Minh lúc này mới nhớ ra người trước mặt là ai: “Ô, ngươi không phải sơn tặc bị bọn ta đánh thành đầu heo mấy ngày trước sao?”
Nhìn tỉ mỉ, mặt của ông chủ sạp mì còn có rất nhiều vết bầm chưa tan.
Tần Ngộ Hề cũng nhớ lại mấy ngày trước gặp phải một đám sơn tặc cản đường đánh cướp, kết quả bị Dương Nguyệt Minh cướp ngược lại, suýt nữa lột luôn cả quần, không ngờ bọn họ còn dám xuất hiện.
Dương Nguyệt Minh nhìn Tần Ngộ Hề: “Ngươi nói người đi theo chúng ta chính là họ?”
Tần Ngộ Hề lắc đầu.
Đám sơn tặc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của họ, càng nổi giận, biểu cảm hung hăng nói: “Hai người các ngươi, hôm nay ta phải khiến các ngươi biết chữ chết viết thế nào.”
Dương Nguyệt Minh cười ha ha nói: “Người có văn hóa như ta, đương nhiên biết chữ chết viết thế nào rồi, hay là ta dạy ngươi nhé!”
Thủ lĩnh sơn tặc giận quá hóa cười: “Xem ra ngươi chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ, nói với ngươi, trong mì các ngươi ăn đã bị ta hạ độc, các ngươi ngoan ngoãn chịu chết cho ta!”
Dương Nguyệt Minh: “!!!”
Tần Ngộ Hề: “!!!”
Dương Nguyệt Minh: “Hữu Tiền, ngươi không ăn ra có độc sao?”
Tần Ngộ Hề nước mắt đầy mặt: “Có ăn đã không tệ rồi, làm sao còn chọn có độc hay không có độc!”
Dương Nguyệt Minh nghi ngờ Tần Ngộ Hề ngày nào đó cực đói thật sự có thể làm ra chuyện ăn độc dược, hắn do dự mình nên đánh Tần Ngộ Hề một trận rồi để cậu ta đi đánh đám sơn tặc hay là để Tần Ngộ Hề đi đánh đám sơn tặc tránh để độc dược phát tác không kịp.
Kết quả hắn còn chưa nghĩ kỹ đã cảm thấy bụng nhói lên cảm giác đau đớn.
“Ta thao!” Dương Nguyệt Minh che bụng, nhìn Tần Ngộ Hề cũng bắt đầu tái mặt, đang chột dạ nhìn hắn: “Ông chủ, ta độc phát rồi.”
Thủ lĩnh sơn tặc thấy vậy đắc ý cười lớn: “Chúng tiểu nhân, bọn họ độc phát rồi, lên làm thịt bọn họ cho ta.”
Dương Nguyệt Minh quặn đau, tay không còn sức, không chống đỡ được ngã xuống đất, nhìn đám sơn tặc nhấc đao xông tới, trong lòng không ngừng chửi thề, nghĩ tới hắn xông pha giang hồ lâu như vậy, đại phản phái như tháp Giáng ma cũng gặp mấy lần rồi vẫn có thể chạy thoát trong cái chết, sẽ không xui xẻo mất mạng trong tay đám tiểu mao tặc này chứ.
Tần Ngộ Hề cũng rất căng thẳng, lảo đảo chạy tới bảo vệ trước mặt Dương Nguyệt Minh, nhưng tình hình của cậu ta cũng không tốt hơn là bao, mặc dù võ công cao cường, nhưng cậu ta ăn cũng nhiều, lúc này sắc mặt trắng bệch, trước mắt tối đen, mắt thấy sắp bỏ mạng dưới đại đao của sơn tặc rồi.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gió, một bóng đen thoáng qua, tốc độ cực nhanh, giờ tay đá chân, mấy chiêu đã hạ hết đám sơn tặc, sau đó lướt đến bên cạnh Dương Nguyệt Minh, cẩn thận dìu hắn, tiện tay nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
Viên đan dược vào miệng ngọt ngọt thơm dịu, Dương Nguyệt Minh phấn chấn tinh thần, trước mắt lập tức rõ ràng, lúc này mới nhìn rõ người đến là Nam Cung Dịch Thủ.
“Sát thủ, sao ngươi lại ở đây?” Dương Nguyệt Minh hỏi.
Nam Cung Dịch Thủ thấy sắc mặt Dương Nguyệt Minh đã hồi phục một chút, lúc này mới thở phào, đang định tiếp lời, phía sau có mấy sơn tặc tiếp cận muốn đánh bất ngờ đâm hắn ta một đạo, Nam Cung Dịch Thủ không thèm quay đầu, trở tay phẩy ra một chiếc lê hoa châm, sơn tặc kêu thảm một tiếng, ngã thẳng xuống đất, sắc mặt đen lại hai mắt mở ra, nghiễm nhiên đã toi mạng.
Nhưng tên sơn tặc khác không ngờ nửa đường lại xảy ra biến cố, lại thấy đồng bạn chết thảm, lập tức bị dọa nhao nhao co cẳng chạy đi, Nam Cung Dịch Thủ hừ lạnh nói: “Ai dám đi nửa bước?”
Mặc dù hắn ta không nói kết quả, nhưng mấy tên sơn tặc nghe vậy đều không khỏi nhìn về đồng bạn chết không nhắm mắt, lần lượt nhũn chân quỳ xuống: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.....”
Nam Cung Dịch Thủ không để ý bọn họ xin tha, đỡ Dương Nguyệt Minh đứng dậy, trong mắt là sự quan tâm không giấu nổi: “Ngươi không sao chứ?”
Dương Nguyệt Minh sờ bụng, cảm thấy sự quặn đau đó đã dần biến mất, lúc này mới thả lỏng người: “Không sao rồi.”
Dưới chân vang lên tiếng nói yếu ớt của Tần Ngộ Hề: “Ông chủ, ta có sao.....”