Chương 45: Bồng Lai
Dương Nguyệt Minh nghe thấy Lạc Trục Trần nói vậy thì cũng không kinh ngạc, trên thực tế, hắn càng kinh ngạc chuyện có thể cùng bọn Lạc Trục Trần đi chung đường lâu như vậy hơn.
Nhưng mà cả đường ở chung, ít nhiều cũng có chút tình cảm, nghe vậy ít nhiều gì cũng không nỡ, đương nhiên hắn sẽ không thể hiện tình cảm này ra mặt, chỉ u sầu hỏi: “Các ngươi định quay về thành Thải Châu sao?”
Nói ra thì thành Thải Châu nhiều mỹ nữ Thải Châu yểu điệu mỹ lệ như vậy, mà hắn còn chưa được sờ tay ai, thật là bi ai!
Lạc Trục Trần lắc đầu: “Bọn ta nhận được anh hùng thϊếp của Phương Mạc Hào trang chủ, nói là Phục Ma Tôn Giả của tháp Giáng Ma ẩn núp ở Bồng Lai đảo, hiện tại triệu tập quần hùng cùng đi diệt trừ gian tà.”
Dương Nguyệt Minh nghe vậy không nhịn được trợn mắt: “Người võ lâm các ngươi hình như rất nhàn, sơ hở là triệu tập quần hùng.”
Lạc Trục Trần cười nói: “Trừ ma vệ đạo là bổn phận của nhân sĩ võ lâm chính phái, nếu như Phục Ma Tôn Giả thật sự trốn ở Bồng Lai đảo, vậy bọn ta dĩ nhiên nghĩa bất dung từ. Về phần triệu tập quần hùng, vẫn cần là nhân tài quan trọng mới có thể làm được, nếu Phương Mạc Hào là trang chủ Trục Lộc sơn trang, từng đơn thương độc mã thoát khỏi phân đà của tháp Giáng Ma, danh vọng trong võ lâm cực cao, bây giờ nếu hắn ta đã tra được tung tích của Phục Ma tôn giả, thì do hắn ta triệu tập quần hùng dĩ nhiên cũng hợp tình hợp lý.”
Dương Nguyệt Minh liếc hắn ta: “Lạc tình thánh, ngươi khen tình địch của mình không ê răng hả? Ta nhớ hắn ta từng là vị hôn thê của Tuyết Y...... à không, vị hôn phu, suýt quên Tuyết Y là nữ........”
Nhϊếp Tuyết Y liếc hắn: “Cẩu độc thân đừng châm ngòi bọn ta.”
Trong lòng Dương Nguyệt Minh dấy lên đốm lửa, thiêu chết cặp tình nhân này!
Lạc Trục Trần nhẹ nhàng xoa đầu Nhϊếp Tuyết Y, ánh mắt dịu dàng mỉm cười, khiến Dương Nguyệt Minh sởn gai ốc.
“Đợi đã.” Dương Nguyệt Minh đột nhiên nhớ tới gì đó: “Các ngươi nói Bồng Lai đảo là nơi nào?”
Ngày đó Ngọc Thâu Hương bảo hắn tìm được Minh Nguyệt châu, thì đến Bồng Lai đảo gia cho người tên Phó Vũ gì đó, bởi vì hắn lo tìm mỹ nhân, cũng vì không nghe ngóng được tung tích của Minh Nguyệt châu, nên vẫn luôn không có lên lịch trình đến đó, bây giờ Lạc Trục Trần nhắc đến Bồng Lai đảo, lại khiến hắn nhớ ra chuyện này.
Lạc Trục Trần phổ cập kiến thức: “Trong võ lâm có hai môn phái thần bí, Tây có Đại Mạc Ảo Cảnh thành Minh Nguyệt, Đông có Đông Hải Tiên Tung Bồng Lai đảo, trong đó Bồng Lai đảo nằm ở Đông Hải, cách tuyệt thế gian, người trên đảo rất ít khi xuất hiện trong võ lâm, nhưng võ công rất lợi hại, vì vậy, mặc dù rời xa võ lâm, nhưng cũng rất nổi danh. Nhưng mà Bồng Lai đảo xưa nay không hỏi chuyện trong võ lâm trung nguyên, không biết tại sao lại bị cuốn vào chuyện lần này.”
Thành Minh Nguyệt vậy mà cũng là truyền thuyết? May mà đại ca ngày ngày nói thành Minh Nguyệt trước giờ không tranh hư danh gì đó, kiểu danh hiệu như Đại Mạc Ảo Cảnh là cái quỷ gì! Hơn nữa xem ra mọi người đều biết, quả nhiên thiệt là tận tụy làm màu!
Dương Nguyệt Minh yên lặng phản bác một hồi, quyết định trực tiếp xem nhẹ ba chữ thành Minh Nguyệt, nhíu mày nói: “Nếu ngươi đã nói Bồng lai đảo cách tuyệt thế gian, các ngươi đột nhiên chạy đến địa bàn của người ta, không cảm thấy mất lịch sự quá sao?”
Ít nhất nếu như bọn họ dám chạy đến thành Minh Nguyệt, đương nhiên tiền đề là nếu bọn họ tìm được đường, vậy đại ca nhất định bất chấp tất cả đánh bọn họ thành đầu heo đã rồi nói.
Lạc Trục Trần thở dài: “Đột nhiên đến đó nhất định không ổn thỏa, sợ là sợ Phục Ma Tôn Giả lợi dụng sự lo ngại này cố ý trốn trên Bồng Lai đảo, nếu thật là vậy, tương lai nhất định gây thành đại họa, Bồng Lai đảo sợ là cũng khó giữ.”
Tần Ngộc Hề bên cạnh điên cuồng ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mọi người nói Phục Ma Tôn Giả đang ở trên Bồng Lai đảo.”
Lạc Trục Trần gật đầu, tò mò nói: “Ngươi cũng biết Bồng Lai đảo?”
“Trên đường có nghe nói.” Tần Ngộ Hề nuốt xuống thức ăn trong miệng, ngẫm nghĩ nói: “Vậy mọi người định tấn công lên Bồng Lai đảo sao?”
Lạc Trục Trần nói: “Cái này tạm thời chưa chắc, nhưng nhất định sẽ tìm đảo chủ thương lượng trước.....”
Ánh mắt Tần Ngộ Hề hơi căng thẳng: “Vậy nếu như đảo chủ đó tính khí không tốt không thương lượng với các ngươi thì sao?”
“Cái này.....” Lạc Trục Trần cũng hơi chần chừ, mặc dù hắn ta là gia chủ Kiếm Thần, nhưng chuyến đi lần này đều là chủ một phái, chuyện không đến phiên hắn ta quyết định.
Nhϊếp Tuyết Y tiếp lời: “Võ lâm đại hội lần này là biểu ca triệu tập, biểu ca làm người rất tự phụ, tuyệt đối sẽ không mất mặt trước mặt quần hùng, nếu như Bồng Lai đảo không chịu phối hợp, phần lớn sẽ tiến công vào đảo.”
“Này thì có khác biệt gì với thổ phỉ?” Dương Nguyệt Minh khinh bỉ: “Tuyết Y, lúc trước cô có mắt nhìn kiểu gì vậy, sao lại đính hôn với loại lưu manh này?”
Nhϊếp Tuyết Y lắc vòng tay trên cổ tay, ngữ điệu uy hϊếp: “Chúng ta có thể đừng nhắc lại chuyện này được không? Vả lại, ai hồi trẻ không thích mấy người cặn bã chứ!”
“Nói hay lắm!” Dương Nguyệt Minh hiếm khi phụ họa Nhϊếp Tuyết Y: “Cặn bã quá nhiều, thật sự loại bỏ không nổi!” Nghĩ tới cả đường này hắn đều bị nữ nhân tổn thương, thật sự đau lòng!
“Hôm nay ta và Tuyết Y sẽ khởi hành đến Bồng Lai đảo.” Lạc Trục Trần nói.
Tần Ngộ Hề nhìn Dương Nguyệt Minh: “Ông chủ, ta còn chưa thấy đại hội võ lâm bao giờ, nghe rất náo nhiệt, hay là chúng ta cũng đi đi?”
Lạc Trục Trần nghe vậy vội vàng ngăn cản: “Không thể được, lần này đi thảo phạt tháp Giáng Ma, đến lúc đó nhất định có ác chiến, Phú Quý không biết võ công, đi rất nguy hiểm.”
Tần Ngộ Hề ngẫm nghĩ cũng phải, chỉ đành hậm hực tiếp tục ăn bánh bao.
Nội tâm Dương Nguyệt Minh điên cuồng đánh đại ca hắn một trận, cũng không nói gì.
Lạc Trục Trần nhìn hắn: “Phú Quý, ngươi có thời gian có thể đến thành Thải Châu bất cứ lúc nào, Kiếm Thần thế gia vĩnh viễn hoan nghênh ngươi, lần này từ biệt, chỉ đợi sau này có duyên gặp lại.”
Nhϊếp Tuyết Y cũng nhìn hắn, bĩu môi biểu cảm không tình nguyện: “Rảnh thì nhớ đến thành Thải Châu.”
Dương Nguyệt Minh phản bác: “Tuyết Y cô không thể rụt rè một chút à, nhanh như vậy đã coi thành Thải Châu như địa bàn của mình rồi.”
Một chút thương cảm tuôn trào trong lòng Nhϊếp Tuyết Y lập tức tàn thành mây khói, nàng ta nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nhào tới đánh Dương Nguyệt Minh một trận.
“Hữu Tiền, mau cứu ta!” Dương Nguyệt Minh kêu lên.
Tần Ngộ Hề thấy Nhϊếp Tuyết Y ôm đầu hắn đánh, ngẩn ngơ không biết ra tay từ chỗ nào: “Ông chủ, nam nữ thụ thụ bất thân.......”
“Thao, ngươi thấy nàng ta là nữ chỗ nào vậy?” Dương Nguyệt Minh nói chưa xong lại bị Nhϊếp Tuyết Y đánh.
Nhϊếp Tuyết Y đánh mấy cái thư thả rồi mới thả hắn ra: “Phú Quý, bây giờ không còn Phát Tài chống lưng cho ngươi nữa rồi.”
“Hừ hừ hừ!” Dương Nguyệt Minh xông tới đánh Tần Ngộ Hề: “Ngươi lại không cứu ta, ta không cho ngươi ăn cơm nữa.”
“Oa oa oa đừng không cho ăn cơm!” Tần Ngộ Hề ôm đầu khóc: “Lần sau ta sẽ ra tay..... ta không biết tỷ ấy là nam mà......”
Nhϊếp Tuyết Y: “............”
Lạc Trục Trần lặng lẽ ra mồ hôi: “Bây giờ ta cũng có ảo giác long dương (nam nam với nhau ấy ấy á) rồi.......”
Nhϊếp Tuyết Y →_→: “..........Lạc Trục Trần huynh nói lại lần nữa xem?”
Lạc Trục Trần ←_←: Ta nào dám!
Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y đã rời khỏi trấn Hàn Sa vào ngày đó, bọn họ vừa đi, Dương Nguyệt Minh dĩ nhiên cũng không còn lý do ở lại trấn Hàn Sa nữa.
Lúc trước Dương Nguyệt Minh có mục tiêu tìm kiếm tứ đại mỹ nhân, bây giờ hiện thực tàn khốc đã chứng thực truyền thuyết giang hồ đều không đáng tin.... Rõ ràng là tứ đại hán thô! Mặc dù còn có một Điêu Uyên Ương chưa từng gặp, nhưng Dương Nguyệt Minh cảm thấy nếu như phong cách tứ đại mỹ nhân đều đồng nhất, thì Điêu Uyên Ương có lẽ cũng không tránh đi đâu được.
Như vậy, Dương Nguyệt Minh hơi hoang mang, Phát Tài cũng không ở bên cạnh, tiếp theo phải đi đâu, làm gì, hoàn toàn không có đầu mối.
“Ông chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Tần Ngộ Hề hỏi.
Dương Nguyệt Minh gác cằm lên bàn, cả người bày ra trạng thái tê liệt: “Không biết, cuộc đời của ta mất phương hướng rồi.”
Tần Ngộ Hề: “......”
Dương Nguyệt Minh: “Ta nhớ Phát Tài rồi, nếu như Phát Tài ở đây, nhất định có thể dẫn ta đi ngao du giang hồ, gặp các mỹ nữ, đánh những người xấu, đi đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, gặp phải thổ phỉ thì cướp tiền của bọn họ, ài.”
Tần Ngộ Hề ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của ông chủ với Phát Tài ca tốt thật, huynh nhất định rất thích Phát Tài ca nhỉ!”
Dương Nguyệt Minh theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được, hắn thật sự cũng khá thích Nhậm Tiểu Đao.
Tần Ngộ Hề ngẫm nghĩ: “Hay là chúng ta đi tìm Phát Tài ca?”
Dương Nguyệt Minh: “Phát Tài ca của ngươi sớm đã là bát nước hất đi, tìm ở đâu đây.”
Tần Ngộ Hề: “Huynh không có cách liên lạc với Phát Tài ca sao?”
Dương Nguyệt Minh liếc cậu ta: “Ta mà có cách thì cần phiền muộn vậy à?”
Tần Ngộ Hề chống cằm, đảo mắt: “Ta thì lại có cách.”
Dương Nguyệt Minh sáng mắt lên: “Mau nói đi.”
Tần Ngộ Hề cuối cùng cũng ăn xong cơm, ợ một cái: “Phát Tài ca không phải thiếu bang chủ Cái bang sao? Chúng ta bắt vài người của Cái bang nghe ngóng.”
Dương Nguyệt Minh cuối cùng cũng sống lại: “Có lý!” Sau đó vỗ vai Tần Ngộ hề: “Hữu Tiền, chuyện này giao cho ngươi.”
Tần Ngộ Hề cũng rất nghe lời, ưỡn ngực nói: “Không thành vấn đề.”
Vì vậy hai người thu dọn hành lý rời khỏi trấn Hàn Sa vào buổi chiều hôm đó, cả đường khất cái không ít, nhưng người của Cái bang thì không nhiều, cho dù may mắn bắt được người của Cái bang, thông thường cũng chỉ là đệ tử mới cấp bậc rất thấp, đối với động thái quan trọng trong bang không biết rõ.
Dương Nguyệt Minh mới đầu còn hăng hái đích thân đi nghe ngóng, sau vài lần thì mất kiên nhẫn, cuối cùng giao cho Tần Ngộ Hề đi làm.
Tần Ngộ Hề có dáng vẻ thiếu niên đáng yêu, văn có thể bán manh, võ có thể đánh nhau, nghe ngóng tin tức càng thuận lợi hơn Dương Nguyệt Minh, cậu ta nghe được một vài tin tức thật.
Vì vậy hai người thuận theo tin tức điều tra được đi về hướng đông.
Vì để kịp lúc, hai người không mướn xe ngựa, mà làm theo đề nghị mua hai con ngựa của Tần Ngộ Hề, Dương Nguyệt Minh chưa có cơ hội cưỡi ngựa ở thành Minh Nguyệt, cộng thêm từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướиɠ, lần này lại không dùng được võ công, trên lưng ngựa khó tránh xóc nảy khó chịu, nhưng nghĩ tới vì để gặp Phát Tài, cũng cắn răng chịu đựng.
Tần Ngộ Hề hình như cũng chưa từng cưỡi ngựa, nhìn cậu ta lắc lư sắp ói ra đến nơi, tình trang có lẽ không tốt hơn Dương Nguyệt Minh là bao, hơn nữa Dương Nguyệt Minh hình như có thể khẳng định sở dĩ cậu ta còn chưa nôn ra chỉ vì không lãng phí thứ đã ăn vào thôi.
Sức chịu đựng của người sành ăn ở phương diện nào đó quả thật nghịch thiên.
Nhưng mà nhìn thấy Tần Ngộ Hề cả đường bôn ba cố gắng hết sức, nhìn có vẻ càng nôn nóng hơn cả mình, hơn nữa chẳng oán giận câu nào, Dương Nguyệt Minh cũng rất cảm khái.
Người trẻ tuổi ở độ tuổi này có thể chịu khổ chịu đựng như vậy không nhiều, nghĩ đến đây, mỗi bữa Dương Nguyệt Minh đều cho Tần Ngộ Hề thêm chút thịt.
Tần Ngộ Hề vừa cảm kích chảy nước mắt, vừa kêu gào ăn hết thịt.
Một chút cũng không lãng phí.
Lời edit: Sắp nổi gió rồi. Chuẩn bị đón đại ca lên sàn nè. Ai hóng đại ca đại tẩu giống tui hông?