Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 44: Thân phận

Chương 44: Thân phận

Nhậm Tiểu Đao thấy mặc dù vẻ mặt Dương Nguyệt Minh vẫn khó coi như cũ, nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý nghe mình nói, trong lòng thả lỏng, điều chỉnh lại cảm xúc mới cẩn thận mở miệng: “Thật ra...... ta là thiếu bang chủ Cái bang.”

“Cái gì?” Dương Nguyệt Minh trợn mắt, biểu cảm như muốn chọt vào mũi hắn vậy: “Ngươi nói lại lần nữa!”

Thân thể Nhậm Tiểu Đao ngửa về sau, tránh né ánh nhìn tức giận của Dương Nguyệt Minh nói: “Thật ra ta không cố ý lừa ngươi......”

Dương Nguyệt Minh suýt nữa tát hắn một cái: “Đây mà gọi là không cố ý lừa gạt hả?”

Nhậm Tiểu Đao nhìn hắn: “Lần đầu ta gặp ngươi đã nói cho ngươi biết tên của ta, hễ ngươi tùy tiện nghe ngóng từ người khác thì sẽ biết, thiếu bang chủ của Cái bang chính là Nhậm Tiểu Đao.”

Dương Nguyệt Minh lập tức nghẹn họng, như Nhậm Tiểu Đao nói, mặc dù ban đầu hắn biết mục đích Nhậm Tiểu Đao tiếp cận mình không đơn giản, nhưng tâm tư của mình đều đang tìm kiếm những mỹ nhân giang hồ, chỉ cần Nhậm Tiểu Đao không có ác ý, hắn căn bản lười điều tra thêm một bước.

Mặc dù mình thất trách, nhưng được Nhậm Tiểu Đao nói ra lại là một chuyện khác, Dương Nguyệt Minh bĩu môi, hừ nói: “Cho dù ngươi là thiếu bang chủ Cái bang, vậy cũng không thể trộm đồ của ta.”

Nhậm Tiểu Đao thở dài: “Chuyện này nói ra thì dài.”

Dương Nguyệt Minh mất kiên nhẫn nói: “Vậy thì nói ngắn gọn.”

Nhậm Tiểu Đao cân nhắc một chút, rồi mới mở miệng nói: “Mấy năm trước tháp Giáng Ma đột nhiên ngóc đầu trở lại, nguy hại võ lâm, sư phụ ta thân là bang chủ Cái bang vẫn luôn dẫn dắt bang chúng đối kháng, trong quá trình đối kháng tháp Giáng ma phát hiện tháp Giáng Ma hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa vật này có liên quan trọng đại với Phục Ma Tôn Giả, từ mức độ xem trọng của tháp Giáng Ma thậm chí có thể sẽ thay đổi cục diện võ lâm, vì vậy, gia sư cũng xem trọng, đuổi sát không tha, vào mấy tháng trước, khi ông truy tra thì gặp phải Phục Ma Tôn Giả, hai người đánh một trận, kết quả là sư phụ ta bị đánh bại, suýt nữa mất mạng.....”

“Sau đó sư phụ ta đến nơi bí ẩn dưỡng thương, do ta gánh vác trọng trách tiếp tục điều tra, may mà danh tiếng trên giang hồ của ta không lớn, tháp Giáng Ma không để ta vào mắt, ngược lại khiến ta điều tra được một số manh mối.....”

Nhậm Tiểu Đao nói đến đây thì dừng lại, Dương Nguyệt Minh nhíu mày: “Võ công ngươi cao như vậy mà danh tiếng không lớn sao, điều này không hợp lý!”

Nhậm Tiểu Đao: “........Quan tâm nhầm trọng điểm rồi nhỉ?”

“Đây là trọng điểm của ta không sai!” Dương Nguyệt Minh buông tay: “Ta thấy võ công của ngươi trên cả Lạc Trục Trần và nửa con vịt kia, sao danh tiếng lại không lớn bằng bọn họ?”

Được rồi, đây quả thật là vấn đề hắn sẽ hỏi.

Nhậm Tiểu Đao 囧 囧 giải thích nói: “Lạc huynh và Điêu Thất Hoàn đều là chủ một phái, còn Cái bang trước giờ do sư phụ ta quản lý, ta chỉ giúp đỡ trong nhà thôi, ít lộ mặt, vì vậy danh tiếng thân phận đều không bằng.”

“À, vô vị.” Dương Nguyệt Minh bĩu môi, bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: “Manh mối của ngươi có liên quan tới Ngọc Thâu Hương?”

Liên tưởng đến lần đầu gặp gỡ của hắn và Nhậm Tiểu Đao ở Phách Diễm hội Phù Dung ổ, Nhậm Tiểu Đao tiếp cận mình cũng là sau khi mình tiếp xúc với Ngọc Thâu Hương, Dương Nguyệt Minh lập tức bắt lấy trọng điểm.

Nhậm Tiểu Đao thấy Dương Nguyệt Minh đã hiểu rõ, một phát đã thấu, cũng không giấu diếm nữa, gật đầu nói: “Mấy năm trước Ngọc Thâu Hương xuất hiện ở Lạc Chiếu, lai lịch không rõ, không biết có liên hệ gì với tháp Giáng Ma, hơn nữa trên tay nàng ta hình như có thứ tháp Giáng Ma tìm kiếm, chỉ là thứ đó là gì thì bọn ta vẫn chưa điều tra được, muốn nhân cơ hội Ngọc Thâu Hương giao dịch với tháp Giáng Ma một lưới bắt gọn, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Dương Nguyệt Minh nhớ lại cái chết đột ngột của Ngọc Thâu Hương, cũng rất tiếc thương.

“Hôm đó người gϊếŧ chết Ngọc Thâu Hương chính là Phục Ma Tôn Giả, võ công của Ngọc Thâu Hương không kém, trong võ lâm người có thể bắt Ngọc Thâu Hương đi trước mặt chúng ta và gϊếŧ hại nàng ta trong thời gian ngắn, ngoại trừ Phục Ma Tôn Giả thì không còn người thứ hai.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Vốn dĩ ta lo lắng có thể thứ đó đã bị Phục Ma Tôn Giả lấy đi, nhưng nghe thấy những lời Ngọc Thâu Hương nói với ngươi trước khi chết, ta lại cảm thấy, người thông minh như Ngọc Thâu Hương, hẳn sẽ chuẩn bị kỹ càng.....”

“Vậy nên ngươi lừa ta sao?” Nói đến đây Dương Nguyệt Minh vẫn tức giận bất bình.

Nhậm Tiểu Đao liếc nhìn hắn: “Hôm đó ta từng có ý đồ kết giao với ngươi, nhưng hình như ngươi rất khinh thường, chuyện này quan trọng, ta cũng bất đắc dĩ mới làm......”

Dương Nguyệt Minh nhớ lại tình hình hôm đó, hành vi của mình quả thật khá ảo tưởng, nhưng hắn cảm thấy chủ yếu vẫn là vấn đề của Nhậm Tiểu Đao, nên trợn mắt nói: “Đó gọi là kết giao sao? Đó là thủ đoạn bắt chuyện thấp kém biết không?”

Nhậm Tiểu Đao xấu hổ nhăn mũi: “Ta cũng là lần đầu chủ động bắt chuyện, không quen thôi.....”

Dương Nguyệt Minh →_→: “Thật không?”

Nhậm Tiểu Đao chân thành nói: “Chính xác hoàn toàn.”

Dương Nguyệt Minh không biết tại sao lại có cảm giác lòng hư vinh được thỏa mãn, tâm trạng tốt lên khó hiểu.

Nhậm Tiểu Đao nắm chặt tay nói: “Lần sau ta sẽ biểu hiện thuần thục hơn!”

“Lần sau?” Dương Nguyệt Minh tức giận từ trong lòng, một chưởng vỗ lên đầu hắn: “Ngươi còn muốn lừa ai?”

Nhậm Tiểu Đao chịu đựng một chưởng này khó hiểu, nhưng mà hắn cũng không dám tính toán với Dương Nguyệt Minh, chỉ có thể ủy khuất cầu xin: “Không có lần sau nữa!” Người như Dương Nguyệt Minh, bắt chuyện một lần là đủ rồi!

“Nói ra thì, cây trâm ngọc của Ngọc Thâu Hương rốt cuộc có chỗ nào kỳ diệu chứ?” Dương Nguyệt Minh cầm lấy cây trâm ngọc xem tỉ mỉ: “Sao ta nhìn thế nào nó cũng chỉ là cây trâm bình thường nhỉ.”

Nhậm Tiểu Đao lắc đầu: “Ta cũng không nhìn ra, nhưng tháp Giáng Ma cả đường theo đuổi không tha ngươi, cây trâm ngọc này nhất định có bí mật.

Dương Nguyệt Minh nghiêm túc nhìn cây trâm ngọc, đột nhiên mắt sáng lên nói: “Ta cảm thấy tháp Giáng Ma truy sát ta nhất định là vì trâm ngọc, có lẽ còn có nguyên nhân khác?”

Nhậm Tiểu Đao thấy dáng vẻ Dương Nguyệt Minh, tưởng hắn có phát hiện, lập tức căng thẳng lên hỏi: “Còn có nguyên nhân gì?”

Dương Nguyệt Minh hắn, mặt nghiêm túc: “Ta cảm thấy bọn họ có thể là vì đố kỵ ta, dù sao ta cũng anh tuấn như vậy, còn lọt vào mắt xanh của Ngọc Thâu Hương.”

Nhậm Tiểu Đao: “.........”

Nhậm Tiểu Đao: “.......Ta cảm thấy cái này cũng có khả năng cao.”

Nhậm Tiểu Đao cảm thấy mình làm bảo tiêu cho Dương Nguyệt Minh cũng rất hợp.

“Ngươi tiếp cận ta là vì cây trâm ngọc này, cho nên một khi lấy được đồ thì lập tức muốn rời khỏi ta đúng không?” Dương Nguyệt Minh trợn Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao thề mình dám nói một chữ “phải”, hắn tuyệt đối sẽ khiến mình đoạn tử tuyệt tôn hoàn toàn, vì vậy hắn thở dài: “Bọn ta bắt được hữu hộ pháp của tháp Giáng Ma, điều tra được một vài âm mưu của tháp Giáng Ma, ta nhất định phải đi xử lý, từ biệt cũng là điều khó tránh.”

“Về phần trâm ngọc, một là có liên quan trọng đại, chúng ta đều không biết bí mật trong đó, ta muốn đem về giao cho sư phụ xử lý. Vả lại, hôm qua ngươi cũng nghe Yến Phù La nói rồi, người sẽ bị vạ lây vì đồ vật trong tay. Trâm ngọc này để trên người ngươi, chung quy vẫn sẽ đem đến nguy hiểm cho ngươi, ta đã bảo Cái bang thả tin tức trâm ngọc ở trên người ta ra rồi, như vậy ta đi rồi, người của tháp Giáng Ma nhất định sẽ không cắn chặt ngươi nữa.”

Dương Nguyệt Minh không ngờ hóa ra hắn đã suy nghĩ cho mình chu đáo như vậy, trong lòng có hơi cảm động nói: “Thật ra ngươi không cần như vậy, nói thẳng với ta là được rồi.”

Nhậm Tiểu Đao cười nhẹ: “Giang hồ nguy hiểm, rất nhiều chuyện không phải hai ba câu là có thể nói rõ, có lẽ lần sau chạm mặt là có thể thẳng thắn đối đãi.”

Dương Nguyệt Minh mím môi: “Ngươi vẫn muốn đi sao?”

Nhậm Tiểu Đao nói: “Sư phụ ta còn đang nghỉ dưỡng, không thể ra ngoài chủ trì đại cuộc, chuyện này ta không ra mặt thì không được.”

Mắt Dương Nguyệt Minh sáng lên: “Vậy chi bằng ta cũng đi chung, chúng ta cùng lên đường?”

Nhậm Tiểu Đao vội vàng ngăn cản: “Không thể được, lần này tháp Giáng Ma bị ép buộc, hành động lần này nguy hiểm vô cùng, ngươi không biết võ công, đi cũng sợ bị tháp Giáng Ma lợi dụng.”

Dương Nguyệt Minh nghĩ tới mình quả thật kéo chân bọn họ không ít, lập tức ũ rủ, ỉu xìu nói: “Được thôi, vậy đợi ngươi xử lý xong chuyện, nhất định phải quay lại tìm ta.”

Nhậm Tiểu Đao nhìn hắn: “Chỉ cần ngươi hy vọng, ta nhất định sẽ quay lại bên cạnh ngươi.”

“Nếu đã vậy, cây trâm ngọc này giao cho ngươi vậy.” Dương Nguyệt Minh suy nghĩ một hồi, rất không nỡ giao cây trâm ngọc cho Nhậm Tiểu Đao.

Nhậm Tiểu Đao hơi bất ngờ: “Ông chủ, đây không phải là đồ Ngọc Thâu Hương tặng ngươi.....”

“Vậy nên sau khi ngươi nghiên cứu xong nhất định phải trả lại cho ta!” Dương Nguyệt Minh trừng hắn, mình ra giang hồ lâu như vậy tổng cộng chỉ có một lần diễm ngộ, mặc dù người đã mất, nhưng tín vật thế nào cũng phải giữ, cũng chỉ có Nhậm Tiểu Đao hắn mới miễn cưỡng đồng ý cho mượn thôi.

Nhậm Tiểu Đao cảm kích nhận lấy trâm ngọc, đột nhiên ôm lấy Dương Nguyệt Minh.

Dương Nguyệt Minh không kịp phòng bị bị ôm như vậy, khó tránh mất tự nhiên, nhưng giãy dụa càng mất tự nhiên hơn, ngẫm nghĩ, cuối cùng sờ đầu Nhậm Tiểu Đao: “Ngoan!”

Nhậm Tiểu Đao: “........”

Nói cứ như lưu luyến không rời! Tình thâm tựa biển vậy!”

Nhậm Tiểu Đao vội đi, nên không từ biết bọn Lạc Trục Trần nữa, thu dọn xong đồ thì rời đi ngay trong đêm, chỉ để Dương Nguyệt Minh thay thế truyền đạt một tiếng.

Hôm sau, lúc Dương Nguyệt Minh nói với những người khác, Nhϊếp Tuyết Y ít nhiều có chút không vui, Tần Ngộ Hề đang ăn sáng, nghe vậy sững sờ, ngốc nghếch há miệng, một hồi sau mới lo lắng nói: “Ông chủ, Phát Tài ca không ở đây, có thể chuyển phần cơm của huynh ấy cho ta được không?”

Dương Nguyệt Minh liếc mắt nhìn cậu ta: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, Phát Tài ca của ngươi đánh nhau lấy một địch mười, đợi ngươi luyện được bản lĩnh này thì muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

Tần Ngộ Hề lập tức sáng mắt lên, ý chí sôi sục: “Ta nhất định phải luyện công cho tốt, noi gương Phát Tài ca.”

Dương Nguyệt Minh trầm mặc lấy bánh bao nhét vào miệng cậu ta: “Im mồm.”

Trái lại, Lạc Trục Trần như nghĩ tới gì đó nói: “Nếu Nhậm huynh đệ thật sự có chuyện gì quan trọng có thể thương lượng với chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ một chút.”

Dương Nguyệt Minh nhạy bén chú ý đến hắn ta gọi là “Nhậm huynh đệ” chứ không phải là “Phát Tài huynh đệ”, không khỏi liếc hắn ta: “Lạc tình thánh, ngươi sớm đã biết Phát Tài là thiếu bang chủ Cái bang rồi sao?”

Lần này Dương Nguyệt Minh cũng hiểu được kha khá rồi, hắn không phải người giang hồ, không biết thân phận của Nhậm Tiểu Đao có gốc gác từ đâu, nhưng Lạc Trục Trần thân là gia chủ Kiếm Thần thế gia, cũng không đến mức chút nhãn lực này cũng không có, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Nhϊếp Tuyết Y bên cạnh nghe vậy kinh ngạc nói: “Cái gì? Phát Tài là thiếu bang chủ Cái bang?”

“Lạc tình thành không nói cho cô à?” Dương Nguyệt Minh làm biểu cảm vui vẻ khi người ta gặp tai họa: “Xem ra Lạc tình thánh không đặt cô vào trong lòng, cẩn thận hắn ta hồng hạnh vượt tường.”

Nhϊếp Tuyết Y cười lạnh: “Ngươi muốn bị hồng hạnh vượt tường còn chưa có đối tượng đâu.”

Dương Nguyệt Minh: “..........”

Khốn nạn, Nhϊếp Tuyết Y được dạy cắm đao sao? Cắm đao chuyên nghiệp một trăm năm, kỹ thuật chuẩn xác không ai có thể địch lại!

Nhϊếp Tuyết Y thấy biểu cảm nghẹn họng của Dương Nguyệt Minh, lập tức sảng khoái không ít, lúc này mới nhìn Lạc Trục Trần: “Trục Trần, chuyện gì vậy? Thiếu bang chủ Cái bang không phải Nhậm Tiểu Đao sao?”

Dương Nguyệt Minh khinh thường nói: “Phát Tài tên Nhậm Tiểu Đao không sai, Hữu Tiền chẳng phải cũng tên là Tần Ngộ Hề sao?”

Tần Ngộ Hề phụ họa theo, đồng thời không quên tiếp tục húp cháo.

Nhϊếp Tuyết Y: “......”

Lạc Trục Trần xua tay, cười nói: “Mấy ngày trước ta cũng mới nghĩ ra thôi, nhưng mà trước đây chỉ là suy đoán không xác thực, hôm nay Phú Quý nói như vậy, xem ra ta đoán không sai.”

Dương Nguyệt Minh hừ lạnh: “Ngươi cứ giả vờ đi.”

Nhϊếp Tuyết Y cũng là người thông minh, một chút đã hiểu: “Nói như vậy, Phát Tài vội vàng rời đi, có thể không đơn giản.”

Lạc Trục Trần nói: “Đây cũng là điều hôm nay ta muốn nói với mọi người, Phú Quý, xem ra chúng ta nhất định phải từ biệt ngươi rồi.”