Dương Nguyệt Minh nhìn Nam Cung Dịch Thủ, ánh trăng màu trắng chiếu lên khuôn mặt hắn ta, có lẽ là ở chung lâu rồi nên có hiểu hắn ta đôi chút, hắn ta nhìn có vẻ không còn âm độc như lúc mới gặp, thậm chí trong ánh mắt còn có lốm đốm ánh sáng, khiến hắn ta trông có vẻ dịu dàng hơn bình thường nhiều.
“Ngươi thì sao, tại sao buổi chiều ngươi lại uống rượu?” Nam Cung Dịch Thủ chưa quên lời hắn nói ban nãy.
Dương Nguyệt Minh thở dài, cũng nằm xuống: “Tâm phiền.”
Nam Cung Dịch Thủ nghiêng đầu nhìn hắn, từ góc độ của hắn ta vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Dương Nguyệt Minh, đường nét khuôn mặt của hắn trơn trượt, cằm có hơi nhọn, khóe mắt dài, trên nét mặt có sự phong lưu nói không thành lời.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên mặt hắn ánh sáng nhàn nhạt, như tiên nhân.
Nam Cung Dịch Thủ nắm chặt tay, theo bản năng vươn tay vén tóc hắn.
Dương Nguyệt Minh quay đầu sang: “Làm gì vậy?”
Gió đêm thổi nhẹ, thổi tóc mai của hắn lên mặt, hai mắt như sao, lại có một chút ý say và mệt mỏi chưa tản đi.
Nam Cung Dịch Thủ đột nhiên chẳng nói được câu nào.
Tiếng gió vang lên, không bì được với tiếng tim đập như ấm.
“Nơi này ánh trăng khá đẹp đó.” Dương Nguyệt Minh đột nhiên nói, lúc này Nam Cung Dịch Thủ mới sững sờ quay đầu nhìn lên trời.
Trấn Hàn Sa nằm ở Tây Bắc, đi về phía Tây chính là biên thùy đại mạc, tầm nhìn mênh mông bao la, trăng sáng thanh lãnh nhưng sáng sủa, so với đất Trung Nguyên thì có nhiều cảm giác hiu quạnh hơn.
Nam Cung Dịch Thủ nhìn ánh trăng lẻ loi kia, lại chẳng có tâm trạng thưởng thức.
“Nhưng mà ta biết một nơi, ánh trăng ở đó mới thật sự đẹp.” Dương Nguyệt Minh nói: “Có cơ hội sẽ dẫn ngươi đi xem.”
“Ừm.” Nam Cung Dịch Thủ nhẹ nhàng đồng ý.
“Tiếp theo ngươi có dự định gì không?” Dương Nguyệt Minh hỏi.
Nếu như trước đêm nay, có lẽ Nam Cung Dịch Thủ sẽ tiếp tục phiêu bạt, bốn bể là nhà, nhưng bây giờ, hắn ta lại hơi chán ghét cuộc sống cô độc một mình trên đường, hỏi ngược lại: “Ngươi có dự định gì?”
“Ta cũng chưa nghĩ xong, vốn dĩ muốn cưới mỹ nhân, sau đó dẫn Phát Tài cùng về nhà.” Dương Nguyệt Minh thở dài: “Bây giờ mỹ nhân không cưới được, Phát Tài cũng sắp rời khỏi ta rồi, cuộc đời sao mà trớ trêu vậy.”
“Ngươi muốn thành thân?” Nam Cung Dịch Thủ nắm chặt tay.
“Gần đây không còn nghĩ vậy nữa.” Dương Nguyệt Minh buồn bực nói: “Vốn dĩ nghe nói giang hồ có tứ đài mỹ nữ, cũng rất nhiều kỳ vọng, không ngờ người sau còn hố ta hơn người trước, ai ai cũng mang gương mặt xinh đẹp, mà toàn làm chuyện nam nhân mới làm, thế đạo này còn tốt đẹp không vậy, ta sắp bị bọn họ ép đoạn tụ rồi!”
Nam Cung Dịch Thủ thấp giọng nói: “Nếu có tình, đoạn tụ cũng không sao.”
Dương Nguyệt Minh 囧 nói: “Ngươi không hổ là sát thủ du ngoạn trên thị phi, mức độ tư tưởng cũng khác, đúng là nhìn thoáng thật.”
Nam Cung Dịch Thủ lại không tiếp lời.
“Nhưng mà ngươi nói đúng, nếu như có tình có ý, đoạn tụ cũng không có gì không ổn.” Dương Nguyệt Minh cắn răng nghiến lợi: “Tóm lại sẽ tốt hơn..... ài......”
Tóm lại tốt hơn bị coi là thế thân.
“Sát thủ, ngươi dẫn ta xuống đi, ta muốn đi khuyên Phát Tài, ta không nỡ hắn.”
Nam Cung Dịch Thủ yên lặng đứng dậy, ôm hắn nhảy xuống, đợi hắn đứng vững rồi mới buông tay.
“Tối nay đa tạ.” Dương Nguyệt Minh nói, rồi đi về hướng phòng của Nhậm Tiểu Đao.
Nam Cung Dịch Thủ nhìn hắn đi xa, cho đến khi hắn rẽ qua bên khác của hành lang không nhìn thấy nữa, lúc này mới nhảy lên nóc nhà lại, nhìn hai vò rượu còn chưa uống hết, nhưng lại không có tâm trạng uống rượu nữa.
Giống như Dương Nguyệt Minh nói, uống nhiều mấy cũng không thể thay đổi được gì.
“Phát Tài, mở cửa.” Dương Nguyệt Minh gõ cửa: “Phát Tài, chúng ta ra nói chuyện nhân sinh.”
Kết quả cả buổi không có động tĩnh, Dương Nguyệt Minh đẩy cửa, cửa được mở ra, ánh trăng rọi vào phòng, không có một ai.
“Muộn vậy rồi còn chưa quay lại.” Dương Nguyệt Minh vào phòng, đốt nến lên, đi một vòng trong phòng, cuối cùng ngồi bên giường của hắn, đầu giường còn để hành lý của Nhậm Tiểu Đao.
“Hành lý cũng thu dọn xong rồi, thật không có lương tâm.” Dương Nguyệt Minh bĩu môi, hơi tức giận xách hành lý của hắn lên dùng sức giũ ra: “Cho ngươi đi!”
Hành lý bị giũ ra, đồ trong đó rớt ra ngoài, nhưng mà đều là y phục, chẳng có thứ gì đặc biệt.
“Đúng là quỷ nghèo.” Dương Nguyệt Minh đá đống y phục: “Ngay cả ngân phiếu cũng chẳng có, rời xa ta nhất định chẳng được ăn thịt.”
Dương Nguyệt Minh vừa nghĩ có phải nên ra giá cao dụ dỗ Nhậm Tiểu Đao ở lại không, thì thấy trong y phục bị đá ra có một cây trâm ngọc.
Đó chính là cây Ngọc Thâu Hương tặng cho hắn.
Dương Nguyệt Minh không thể tin nổi sờ tay áo và thắt lưng mình trước, chỗ nào cũng không có, rồi mới nhặt trâm ngọc dưới đất lên.
Dương Nguyệt Minh ngây ngẩn nhìn trâm ngọc đó, khó có thể tin nổi Nhậm Tiểu Đao vẫn luôn trung thành với mình lại trộm đồ của mình, hoặc là, đây mới là mục đích vốn dĩ của hắn. Lúc này Nhậm Tiểu Đao vừa vặn quay lại, hắn vừa đẩy cửa, thì thấy hành lý của mình bị vứt xuống đất, Dương Nguyệt Minh ngồi bên mép giường, trong tay cầm cây trâm ngọc của Ngọc Thây Hương, sắc mặt quả thật không thể càng khó coi hơn.
Nhậm Tiểu Đao hoảng sợ trong lòng, nội tâm suy nghĩ nên giải thích thế nào với Dương Nguyệt Minh, thì thấy Dương Nguyệt Minh vẫy tay với mình: “Phát Tài, ngươi qua đây.”
Nhậm Tiểu Đao thấy giọng điệu Dương Nguyệt Minh bình thản, không hề nổi giận, trong lòng hơi thả lỏng, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Dương Nguyệt Minh đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn Nhậm Tiểu Đao đến gần.
“Cái đó, ông chủ, ta.....” Nhậm Tiểu Đao tưoi cười, nhưng hắn còn chưa nói xong, Dương Nguyệt Minh đột nhiên xông tới đập lên người hắn, đẩy hắn ngã xuống đất.
“Lừa đảo! Trộm cắp!” Dương Nguyệt Minh đè lên người Nhậm Tiểu Đao, đánh đấm đá đạp, không hề khách khí.
Hắn thật sự tức giận rồi, mặc dù mới đầu biết Nhậm Tiểu Đao cố ý tiếp cận mình, nhưng trên đường hai người bồi dưỡng ra không ít tình cảm ăn ý, Dương Nguyệt Minh càng thêm tin tưởng hắn, cho dù hắn đột nhiên nói rời đi, mình cũng không nghi ngờ hắn sẽ làm bất kỳ chuyện bất lợi nào với mình, thậm chí hy vọng có thể giữ hắn lại, nhưng không ngờ hắn lại trộm thứ rất quan trọng đối với mình.
Nhậm Tiểu Đao nhất thời không phòng bị bị Dương Nguyệt Minh đánh mấy cái, vội vàng bảo vệ mặt của mình: “Ông chủ, đừng đánh mặt!”
“Cứ đánh mặt ngươi!” Dương Nguyệt Minh đã không còn lý trí: “Lừa đảo, ta phải đánh ngươi hủy dung!”
Nhậm Tiểu Đao bị đánh vài cái, liên tiếp hô đau nhưng không dám ra tay với Dương Nguyệt Minh, chỉ đành nhào lộn lăn đi, Dương Nguyệt Minh ngồi trên người hắn, hắn vừa lăn đi, Dương Nguyệt Minh dĩ nhiên cũng ngã xuống đất.
“Ngươi còn chạy!” Dương Nguyệt Minh tức giận hăng hái đạp một phát, thề phải đạp được mấy lỗ thủng trên người Nhậm Tiểu Đao, vì vậy một đạp này có thể nói là dùng hết sức lực trên người.
Kết quả hắn vừa đạp ra, thì nghe thấy Nhậm Tiểu Đao hô lên thê thảm cực kỳ, quả thật có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Có cần thiết phải như vậy không?
Dương Nguyệt Minh khinh thường ngồi nhìn hắn, thì thấy Nhậm Tiểu Đao ôm phần dưới của mình lăn qua lăn lại trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Mẹ nó, không phải đạp trúng phần quan trọng rồi chứ!
Dương Nguyệt Minh nhớ lại cảm giác trên chân, quả thật hình như là.......
Ách...... tình huống này khá nghiêm trọng.
Cùng là nam nhân, Dương Nguyệt Minh rất có thể hiểu được cảm giác đau này.
Nhìn Nhậm Tiểu Đao bình thường có hình tượng kiên cường bị thương cũng không rên một tiếng bây giờ lại đau như vậy, Dương Nguyệt Minh vốn dĩ đang trong cơn tức giận không khỏi bình tĩnh hơn, còn sinh ra cảm giác chột dạ nhè nhẹ.
“Ách, Phát Tài, không sao chứ?” Dương Nguyệt Minh đỡ Nhậm Tiểu Đao, Nhậm Tiểu Đao được hắn đỡ dậy run lẩy bẩy đứng dậy, hai tay còn che phía dưới, sắc mặt trắng bệch: “Ông chủ, mặc dù ta..... cũng không đến mức.........’
“Ta không phải cố ý đâu......” Dương Nguyệt Minh nhỏ giọng, mặc dù ẩu đả là hắn cố ý, nhưng một cước đoạn tử tuyệt tôn thì tuyệt đối là ngoài ý muốn.
lại nhìn thân trên của Nhậm Tiểu Đao còn run nhè nhẹ, Dương Nguyệt Minh không khỏi thầm mắng thật to trong lòng, không phải bị hắn đá đến nỗi không động rồi chứ?
Dương Nguyệt Minh lập tức lo lắng, dìu Nhậm Tiểu Đao để hắn ngồi lên giường: “Phát Tài, chịu đựng.”
Nhậm Tiểu Đao mặt trắng bệch không biết nên khóc hay cười: “Sao mà chịu.....”
Nếu như là bộ phận khác, Dương Nguyệt Minh có thể sẽ vươn tay sờ, nhưng bộ phận này..... Dương Nguyệt Minh nhìn nơi hai tay Nhậm Tiểu Đao che lại, mặt hơi rối rắm: “Phát Tài, ngươi còn.....” Có thể cứng được không?
Nhưng mà lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt về, nhìn Nhậm Tiểu Đao ra mồ hôi, toàn thân run rẩy, vẫn đừng nên đả kích hắn, lữ như vốn dĩ không sao mà lại dọa cho hắn có bóng ma tâm lý thì càng không ổn.
Nhậm Tiểu Đao chịu đựng một hồi mới lấy sức lại, cũng là hắn xui xẻo, nếu đá trúng nơi khác, hắn vận cộng đắp thuốc cũng không sao, cứ nhất thiết lại là chỗ này thật sự có sức cũng không làm được, chỉ có thể gắng gượng.
Hắn trong lòng hổ thẹn, còn đối mặt với Dương Nguyệt Minh, dĩ nhiên không đành lòng trách cứ, bản thân cắn răng chống đỡ qua đau đớn lúc đầu, thấy mặt Dương Nguyệt Minh áy náy, ngược lại còn vỗ vai hắn an ủi: “Ta không sao, không cần lo lắng.”
“Sao có thể không lo lắng!” Dương Nguyệt Minh cảm thấy mình nên làm gì đó, lại không có cách gì: “Lỡ như.... lỡ như.....” Lỡ như ảnh hưởng đến cuộc sống sinh lý của ngươi sau này thì sao.
Nhưng mà Dương Nguyệt Minh cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ dìu hắn nói: “Phát Tài, xin lỗi, nếu ngươi đau thì nói ra đừng nhịn, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Nhậm Tiểu Đao miễn cưỡng cười: “Ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào?”
Dương Nguyệt Minh còn nghiêm túc suy nghĩ thật, sau đó ý vị thâm sâu nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Thuê lão bà.”
Nụ cười trên mặt Nhậm Tiểu Đao cứng đờ: “Ngươi khách khí rồi.”
“Nên mà nên mà.” Dương Nguyệt Minh bi cảm thổn thức xoa lưng hắn: “Liên quan đến đại sự đời người, cho nên có vấn đề ngươi nhất định phải nói ra, đừng ngại.”
Lúc này Nhậm Tiểu Đao cuối cùng cũng trở lại bình thường, sắc mặt hắn khôi phục, chỉ là trên trán vẫn còn mồ hôi, lưng được Dương Nguyệt Minh vỗ cũng không tự nhiên, bèn giả vờ vô ý thẳng lưng, rời khỏi bàn tay Dương Nguyệt Minh, lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Ông chủ không cần quá lo lắng, ta không sao.”
Dương Nguyệt Minh thấy Nhậm Tiểu Đao nói vậy, trong lòng hơi thả lỏng, lại vỗ vai hắn: “Vậy thì tốt.”
Thân là nam nhân, trên người những chỗ khác bị thương không sao, bộ phận quan trọng vẫn phải bảo vệ tốt, mặc dù Dương Nguyệt Minh tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn có chừng mực, sao cũng không hy vọng tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho Nhậm Tiểu Đao thật.
Nhậm Tiểu Đao thấy cảm xúc của Dương Nguyệt Minh đã bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút mới cẩn thận thăm dò nói: “Ông chủ, liên quan đến cây trâm ngọc....”
Dương Nguyệt Minh khó khăn lắm mới bình tĩnh khí giận giờ lại nổi dậy, suýt nữa thì bạo phát, nhưng mà thấy sắc mặt trắng bệch của Nhậm Tiểu Đao và mồ hôi trên trán, nên cưỡng ép nhịn xuống, chỉ là sắc mặt lại lạnh hơn, nghiêm giọng nói: “Ta nghe ngươi giải thích, ngươi nói đi.”