Tần Ngộ Hề chuẩn bị nước nóng, Nhậm Tiểu Đao kéo Dương Nguyệt Minh đi tắm rửa.
Tần Ngộ Hề nhìn Nhậm Tiểu Đao cởi y phục cho Dương Nguyệt Minh, biểu cảm hoảng sợ: “Phát Tài ca, làm bảo tiêu còn phải phụ trách tắm rửa cho ông chủ sao?”
Mẹ ơi, lão tử bán nghệ không bán thân, lỡ như ông chủ nhân cơ hội làm gì ta thì phải làm sao!
Nhậm Tiểu Đao: “.......Không cần ngươi làm.”
Nói xong đẩy Tần Ngộ Hề ra ngoài cửa: “Không được nhìn lén.”
Tần Ngộ Hề nhìn Nhậm Tiểu Đao đóng cửa, tự mình lẩm bẩm: “Tình cảm của Phát Tài ca với ông chủ tốt thật, còn giúp tắm rửa!”
Nhưng mà Nhậm Tiểu Đao trong phòng lại không bình tĩnh được như Tần Ngộ Hề, hắn đỡ Dương Nguyệt Minh như chó chết, nhận mệnh cởi y phục cho hắn.
“Phát, Phát Tài.........” Dương Nguyệt Minh hiếm khi phối hợp để Nhậm Tiểu Đao cởi y phục mình, mặt cười ha ha: “Người ngươi thối quá đi!”
“............”
Trách ai! Trách ai hả!
Nhậm Tiểu Đao lặng lẽ niệm đừng tính toán với quỷ say, nhưng mà ra tay rõ ràng thô lỗ hơn, cũng không có kiên nhẫn chậm rãi cởi đai lưng cho hắn, trực tiếp kéo mấy lớp y phục ra.
“A, lưu manh~” Dương Nguyệt Minh che ngực: “Nhìn trộm cơ thể ta!”
Nhưng mà sau đó lại cười ha ha mở rộng tay: “Nhưng mà, nếu là Phát Tài..... muốn xem cũng không sao.”
Nhậm Tiểu Đao oán giận: “Ai muốn xem!”
“Đương nhiên là ngươi rồi!” Dương Nguyệt Minh ôm mặt nói như lẽ đương nhiên: “Không sao, có thể cho, cho ngươi sờ một chút.....” Nói xong còn ưỡn ngực lên thật: “Chỉ, chỉ có thể sờ ngực!”
Nhậm Tiểu Đao: “........” Hắn vốn cảm thấy bình thường Dương Nguyệt Minh đã không có tiết tháo, nhưng không ngờ rằng sau khi hắn uống rượu còn có thể tiếp tục đột phá giới hạn của mình.
Mình quả nhiên vẫn đánh giá thấp hắn rồi.
Hắn lau mặt, nghiêm túc nghĩ lại tại sao mình mới sáng sớm không thu dọn hành lý rồi cuốn gói đi luôn cho rồi.
Dương Nguyệt Minh da thịt trắng nõn, nhìn ra được quả thật là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ, dáng người hơi gầy, có thể sờ được hình dạng xương vai và xương quai xanh, Nhậm Tiểu Đao tiến lên đỡ vai hắn, xúc cảm trên tay ấm áp mềm mại, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình như có lửa, vẫn luôn thiêu đốt trái tim.
Nhưng mà khiến hắn bất ngờ là, mặc dù Dương Nguyệt Minh gầy, nhưng cơ thể không yếu ớt vô lực như vẻ bề ngoài, mà che đậy cơ bắp nhìn có vẻ săn chắc vô cùng.
Nhậm Tiểu Đao hơi bất ngờ, nếu như không phải người luyện võ, bình thường sẽ không có thân hình như vậy.
Trong lòng hắn nghi ngờ, còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Dương Nguyệt Minh lại nôn một phá, cả người ngã lên người hắn.
Nhậm Tiểu Đao vội vàng ôm lấy hắn.
Da thịt cả người trần trụi của Dương Nguyệt Minh dán lên người Nhậm Tiểu Đao, khiến hắn rùng mình một trận.
Người Nhậm Tiểu Đao nổi lên một trận khô nóng, vội vàng kéo hắn đi vào thùng tắm đầy nước.
Dương Nguyệt Minh giống như chó chết nằm liệt trên người hắn, mặc hắn kéo mình đến bên thùng tắm quăng vào trong nước.
“Phù phù....” Dương Nguyệt Minh phun ra nước, lại sờ loạn mặt mình: “Phát Tài phản nghịch... tổn thương trái tim ta....”
“Uống say còn nói nhiều như vậy.” Mặc dù Nhậm Tiểu Đao quở trách ngoài miệng, nhưng rốt cuộc vẫn cảm giác mình thô lỗ rồi, vội cầm khăn mặt lau mặt cho hắn: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Dương Nguyệt Minh nằm nhoài lên thành thùng, ngước mặt rầu rĩ nói: “Ta, ta thất tình rồi.....”
Nhậm Tiểu Đao cho rằng hắn vẫn đang rối rắm chuyện Yến Phù Nhược không để ý hắn, tay khựng lại: “Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, dù sao ngươi cũng không phải lần đầu thất tình........”
“Nhưng mà, nhưng mà không có mất mặt như vậy......” Dương Nguyệt Minh ợ một cái, bĩu môi nói: “Cái thứ gì, gì chứ.....”
Nói xong lại đau lòng hất nước: “Lẽ nào chỉ có nam, nam nhân..... thích ta thôi sao?”
Tay Nhậm Tiểu Đao nắm chặt lại, nhưng vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì: “Có nam nhân thích ngươi?”
“Đương nhiên! Ta anh, anh tuấn như vậy....” Dương Nguyệt Minh suy nghĩ viễn vông: “Ta cảm thấy Lạc Trục Trần nhất định từng lén lút yêu thầm ta, hơn nữa vì trả thù ta cướp mất Tuyết Y......”
Nhậm Tiểu Đao: “.........” Mặc dù ngươi uống say cũng đừng động não bậy bạ được không?
“Tại sao ngươi không đoán ta yêu thầm ngươi?” Ma xui quỷ khiến Nhậm Tiểu Đao lại hỏi như vậy.
“Ngươi?” Dương Nguyệt Minh quay đầu nhìn hắn, lại không cẩn thận đập lên thành thùng, lập tức đau hô lên một tiếng.
Nhậm Tiểu Đao vội vàng đỡ lấy đầu hắn, cẩn thận xoa nơi bị đập đỏ trên trán cho hắn.
Dương Nguyệt Minh dựa vào thành thùng nghiêng đầu để Nhậm Tiểu Đao xoa trán cho mình, bản thân say khướt nói: “Ngươi cũng đâu cướp nữ nhân của ta, ta lười.... nói xấu ngươi.....”
Nhậm Tiểu Đao: “.......” Thì ra ngươi thật sự cố ý nói xấu Lạc Trục Trần, còn thẳng thắn thừa nhận như vậy?
Nhậm Tiểu Đao xác định trán của hắn sẽ không sưng lên, mới thả ta, nhẹ nhàng nói: “Nếu như không phải nói xấu thì sao?”
Nhậm Tiểu Đao gào thét trong lòng, còn muốn tiếp tục nói gì đó, lại thấy Dương Nguyệt Minh không biết lúc nào đã ngủ rồi, cả người dựa vào thành thùng ngẩng đầu, làn da trắng nõn được nước nóng hun hơi đỏ, tóc dài tản ra, dính lên người, hiện lên mấy phần phong tình.
Nhậm Tiểu Đao đưa tay giúp hắn vuốt tóc dính trên mặt, nhẹ nhàng thở dài, lau sạch cơ thể cho hắn, khoác lý y sạch sẽ lên rồi ôm lên giường.
Dương Nguyệt Minh nhắm chặt hai mắt, đuôi mắt hơi dài, mơ hồ có thể phân rõ sự phong lưu đào hoa khi mở mắt, lông mi dài dài che mí mắt, càng lộ màu da trắng như tuyết, thanh tú vô cùng.
Lúc này hắn yên lặng nằm trên giường, hô hấp đều đều, lúc không ồn ào luôn có một khí chất xuất trần tuyệt tục, khiến người ta không dám động vào.
Nhậm Tiểu Đao nhìn hắn, cảm thấy mặc dù mình quen hắn đã lâu, nhưng chưa từng chân chính hiểu rõ hắn.
Hắn lắc đầu, phẩy đi suy nghĩ rối rắm của mình, nói với mình đừng nghĩ lung tung nữa, rồi mới đắp chăn cho Dương Nguyệt Minh, sau đó ôm mái tóc ướt sũng của hắn, vận nội công, nhẹ nhàng hong khô cho hắn.
Đợi tóc Dương Nguyệt Minh cũng gần khô, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng huýt sáo, Nhậm Tiểu Đao nghe thấy thả tóc Dương Nguyệt Minh xuống, lại xác nhận xem hắn đã ngủ sâu chưa, rồi mới xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, lại không nhịn được quay lại, sờ mặt Dương Nguyệt Minh, do dự trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hắn, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến lòng hắn có cảm giác như hít thở không thông.
“Sau này có duyên gặp lại.” Hắn thấp giọng nói.
Đợi Nhậm Tiểu Đao ra ngoài, Dương Nguyệt Minh mới mở mắt ra, mặc dù trong mắt vẫn còn say ngà ngà nhưng không hề hoang mang vô tri, hắn cắn môi ban nãy bị chạm vào, sắc mặt tối đen khó hiểu.
“Thì ra Phát Tài..... thật sự đoạn tụ........” Dương Nguyệt Minh ôm chăn đau khổ đập giường: “Tại sao người yêu ta đều là nam nhân.......”
Vừa đập còn vừa ngáp.
Còn Nhậm Tiểu Đao ra khỏi khách điếm, liền có một đệ tử Cái bang từ trong ngõ đi ra, thấp giọng nói: “Thiếu bang chủ, bọn ta căn cứ theo tin tức Phùng Bối cung cấp điều tra đã xác định căn bản được hành tung của Nghê Công Chửng.”
“Nói.”
“Nghê Công Chửng đang bố trí nhân mã đến Bồng Lai đảo.”
Nhậm Tiểu Đao nhíu mày: “Tra được nguyên nhân không?”
“Không.” Đệ tử đó nói: “Nhưng mà thuộc hạ đoán, có lẽ có liên quan tới bang chủ.”
“Không đâu, chuyện sư phụ ở Bồng lai đảo không có ai biết.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Nghê Công Chửng sợ là có ý đồ khác. Những người khác ở đâu? Chúng ta bố trí một chút.”
“Vâng.” Người đó gật đầu tuân theo, dẫn Nhậm Tiểu Đao đi đến nơi bọn họ ẩn thân.
Nửa đêm, Dương Nguyệt Minh ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn nhiều, nghĩ đến chuyện Phát Tài lén lút hôn mình, trong lòng lại không có phản cảm, mà có một loại cảm xúc khó biểu đạt.
“Ta anh tuấn cao quý như vậy, Phát Tài yêu thầm ta cũng có thể hiểu được.” Dương Nguyệt Minh tự lẩm bẩm: “Phát Tài cũng rất tốt, vậy nên cho hắn yêu thầm một chút cũng không sao......”
“Nhưng nếu lỡ như Phát Tài tỏ tình, ta có nên đồng ý không?” Dương Nguyệt Minh lâm vào trầm tư: “Ta cảm thấy hình như ta vẫn thích nữ hài tử xinh đẹp dịu dàng hơn.... Nhưng mà Phát Tài cũng không tệ, võ công cao cường, trông cũng anh tuấn, cơ bắp sờ cũng rất thoái mái....... À, ta không thể như vậy, cứ như vậy sẽ đoạn tụ thật....”
Dương Nguyệt Minh che mặt: “Ta nhất định là uống quá nhiều rượu rồi, mới nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ như vậy, vẫn nên ra ngoài hóng gió cái.”
Dương Nguyệt Minh khoác một chiếc ngoại y vào rồi ra khỏi phòng, bởi vì là nửa đêm, cả khách điếm đều yên lặng, tiếng gió cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Dương Nguyệt Minh hít sâu một hơi, rồi thở dài, rất phiền não: “Cuộc đời của mỹ nam tử sao lại khó khăn vậy!”
“Phú Quý huynh đệ, có muốn cùng uống rượu không?” Giọng của Nam Cung Dịch Thủ từ trên nóc nhà vang lên, còn hơi hơi say.
“Mẹ ơi, sao ngươi lại ở đây!” Dương Nguyệt Minh bị dọa giật mình, vừa ngẩng đầu thì thấy Nam Cung Dịch Thủ nhảy xuống từ nóc nhà, ôm eo của hắn nhảy lên lại, hai người lên nóc nhà.
“Cẩn cẩn cẩn thận......” Dương Nguyệt Minh hoảng sợ, suýt nữa thì ngã xuống.
Nam Cung Dịch Thủ hơi say, nhưng vẫn cười nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống.
Dương Nguyệt Minh không khỏi suy ngẫm thật kỹ, sao từ khi mình chạy khỏi thành Minh Nguyệt, thì không ngừng rơi vào cái hố được các kiểu mỹ nam tử ôm eo cứu vãn vậy?
Đây không phải là nguyên nhân dẫn đến đường tình không như ý đó chứ?
“Phú Quý huynh đệ, uống cùng không?” Nam Cung Dịch Thủ đưa sang một vò rượu, Dương Nguyệt Minh liếc nhìn, trên nóc nhà còn hai bình rượu.
“Thì ra ngươi cũng đang uống rượu?” Dương Nguyệt Minh tỏ vẻ đồng cảm: “Quả nhiên lúc đau lòng khó chịu, thì thích hợp mua rượu nhất..... Nhưng mà ta không uống với ngươi đâu, buổi chiều vừa uống xong, bây giờ đầu còn đau này....”
Nam Cung Dịch Thủ: “........Ngươi cũng rất gò bó đấy.” Đã đau lòng rồi còn suy nghĩ đến sức khỏe.
“Ngươi không hiểu......” Dương Nguyệt Minh che mặt: “Uống say sẽ dẫn tới rất nhiều vấn đề....” Ví dụ như mất nụ hôn các kiểu.
Nam Cung Dịch Thủ: “???”
Dương Nguyệt Minh không nói tiếp, Nam Cung Dịch Thủ cũng không truy hỏi, chỉ yên lặng uống rượu.
Dương Nguyệt Minh thấy hắn ta uống không ít, vỗ cánh tay hắn ta: “Đừng uống nhiều quá, uống nhiều đến mấy cũng không thay đổi được gì.”
“Ít nhất say rồi, thì sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa.” Hai tay Nam Cung Dịch Thủ đặt lên đầu gối, cúi đầu không nhìn ra được biểu cảm: “Ta vốn dĩ chỉ muốn ngăn cản Phù La sai càng thêm sai........ Nếu như muội ấy có thể dừng tay, ta có thể chăm sóc muội ấy như chăm sóc muội muội.”
Nàng ta không muốn ngươi chăm sóc như muội muội đâu!
Dương Nguyệt Minh nhìn Nam Cung Dịch Thủ, cuối cùng cũng không phản bác ra, chỉ vỗ lưng hắn ta: “Ngươi cũng đừng đau lòng quá lâu, người chết là hết, người sống thì vẫn phải sống, nếu ngươi đã muốn say, vậy đêm nay vui vẻ uống một trận, ngày mai thức dậy thì quên chuyện quá khứ đi.”
Nam Cung Dịch Thủ nghe hắn nói vậy, ngược lại thả vò rượu xuống, nhìn hắn nói: “Nếu là ngươi, ngươi cũng có thể dễ dàng buông bỏ sao?”
“Đương nhiên không thể!” Nam Cung Dịch Thủ khinh bỉ nhìn hắn ta: “Nhưng ta không thể cứ khuyên ngươi cứ mãi lún sâu vào trong đau lòng để chết nhanh hơn được.”
Nam Cung Dịch Thủ bị dáng vẻ lý lẽ hùng hồn của hắn chọc cười.
“Người chết không thể sống lại, mặc dù câu này rất tầm thường, nhưng cũng là sự thật.” Dương Nguyệt Minh nói: “Vì chuyện không thể thay đổi mà buồn bã không phải không được, nhưng vì vậy mà xem nhẹ cuộc sống hiện tại thì không đáng đâu.”
“Ta biết.” Nam Cung Dịch Thủ nằm ra phía sau, nhìn trăng sáng trên trời: “Ta sẽ dần dần quên đi những chuyện này.”