Trọng Vô Dương dẫn Dương Nguyệt Minh thả người nhảy vào trong Yến Tử lâu, sau đó cẩn thận né tránh tai mắt của Yến Tử lâu, quẹo bảy tám chỗ vào nội viện, đi qua hành lang gấp khúc, dừng lại trước một căn phòng.
“Đây là đâu?” Dương Nguyệt Minh hỏi.
Trọng Vô Dương không trả lời, thấy bốn phía không có ai, nhẹ nhàng đẩy cửa, dẫn Dương Nguyệt Minh lách vào.
Chỉ thấy trong phòng trang trí tinh tế tao nhã, màn che rũ xuống, bốn phía tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, vừa nhìn là biết phòng của khuê nữ, một chiếc bình phong chạm trổ hoa văn ngăn cách phòng thành hai bên, phía trong bình phong là giường và bàn trang điểm, bên ngoài bình phong bày bố như thư phòng, một chiếc bàn bày văn phòng tứ bảo, còn có mấy cuốn sách chất bên trên, bên cạnh còn cắm mấy bức họa cuộn lại.
Dương Nguyệt Minh liếc nhẹ, mặc dù cách bày trí trong phòng không đến mức xa hoa, nhưng đồ vật sử dụng đều là thượng đẳng, chỉ riêng tấm bình phong đã là gỗ đàn thượng hạng điêu khắc, phô trương như vậy tuyệt đối không thể là phòng của đệ tử.
“Đây là khuê phòng của Yến Phù Nhược?” Dương Nguyệt Minh mặc dù hỏi vậy, nhưng thật ra đã có đáp án trong lòng, ánh mắt chớp chớp, hơi hăng hái định vòng qua bình phong quan sát phòng ngủ của Yến Phù Nhược thì bị Trọng Vô Dương cản lại.
“Thiếu thành chủ xin tự trọng.” Trọng Vô Dương mặt không có biểu cảm.
Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Dẫn ta đến khuê phòng người ta còn nói tự trọng cái gì, ngươi như vậy vừa muốn làm chuyện xấu vừa làm không lưu loát, hai bên không xong mới chán đó!”
Trọng Vô Dương: “........”
“Làm người mà, cứ thoải mái một chút.” Dương Nguyệt Minh tiếp tục nói: “Ví dụ như ta, đến cũng đến rồi, muốn xem thì xem.” Nói xong lại có ý đồ đi nhìn phía sau bình phong.
Trọng Vô Dương cạn lời túm cánh tay hắn xách hắn đến trước bàn sách.
“Này, Trọng mặt xấu, ngươi ỷ bây giờ ta không có võ công đúng không.” Dương Nguyệt Minh ra sức giãy dụa, nhưng không thành công: “Đợi ta giải huyệt đạo, xem ta có đánh ngươi đến nỗi không tự xoay sở cuộc sống được không!”
Trọng Vô Dương đè tay chân vung loạn của hắn: “Thiếu thành chủ, ta dẫn ngài đến là muốn để ngài xem một thứ.” Hắn ta nói xong vươn tay ra lấy cuộn tranh trên bàn của Yến Phù Nhược.
Hắn ta tiện tay lấy một cuộn, muốn đưa cho Dương Nguyệt Minh xem lại hơi chần chừ.
Dương Nguyệt Minh thấy hắn ta muốn nói lại thôi, tự ý đoạt cuộn tranh trong tay hắn ta mở ra xem, vừa mở vừa nói: “Thứ gì hả, thần thần bí bí vậy?”
“Thiếu thành chủ......” Trọng Vô Dương muốn ngăn cản, nhưng cuộn tranh đã hoàn toàn được mở ra.
Chỉ thấy trên cuộn tranh vẽ bóng lưng của một nam tử thanh niên, bóng lưng cao thẳng, như liễu trong gió, đẹp đẽ tinh xảo, mái tóc đen được buộc lên bằng ngọc quan, càng thêm uy nghiêm, y phục của y càng thêm lộng lẫy phức tạp, có thể nhìn ra được xuất thân từ thế gia danh môn, hoặc giàu có hoặc quý tộc.
Góc phải trên cuộn tranh có đề một câu thơ trong bài “Vũ Lâm Linh” của Liễu Dũng: Từ nay năm này qua năm khác, hẳn là tiết lành, hay cảnh đẹp thì cũng thấy trống rỗng mà thôi. Dù cho có ngàn loại phong tình, chẳng biết thổ lộ cùng ai? (Bản dịch của Thi Viện)
“Vẽ ai vậy?” Dương Nguyệt Minh mơ hồ cảm giác bóng lưng trong hình hơi quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, hoặc là, trong lòng mơ hồ có giọng nói đang khuyên mình đừng nghĩ kỹ.
Trọng Vô Dương vươn tay muốn vỗ đầu hắn, nhưng giơ tay lên rồi hạ xuống, thấp giọng nói: “Từ nay năm này qua năm khác, hẳn là tiết lành, hay cảnh đẹp thì cũng thấy trống rỗng mà thôi..... Câu trước đó nữa, ngài biết là gì nhỉ?”
Dương Nguyệt Minh hơi khó hiểu: Câu trước đó? Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt?” Dứt lời, hắn đột nhiên sững sờ.
Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt. (Bờ dương liễu, gió sớm trăng tàn)
Dương Hiểu Phong.
Thành chủ thành Minh Nguyệt, ca ca của Dương Nguyệt Minh, tên là Dương Hiểu Phong.
Dương Nguyệt Minh lập tức hiểu ra cảm giác quen thuộc của bức họa đến từ đâu.
Cẩm y ngay thẳng, dáng người cao lớn, thanh thoát như ngọc, cho dù chỉ là bóng lưng, cũng không che đậy được quý khí trời sinh từ trong xương cốt!
Theo cách nói của Dương Nguyệt Minh thì là một nhánh cây riêng biệt thích giả vờ.
Không phải chính là đại ca ác bá Dương Hiểu Phong của hắn sao.
Hắn sững sờ tại chỗ, khó có thể tin nổi, lại lấy một cuộn tranh nữa.
Bức tranh này vẫn là bóng lưng, chỉ là tư thế khác một chút, người trong tranh đang thổi sáo, đầu nghiêng về bên phải lộ ra một đoạn sáo, trên sáo có treo nửa miếng ngọc, nửa miếng ngọc đó cũng rất quen thuộc với Dương Nguyệt Minh, nửa miếng còn lại trong tay tẩu tẩu hắn.
Trên bức họa vẫn đề thơ của Liễu Dũng: Kẻ đa tình xưa nay vẫn buồn chuyện biệt ly, sao có thể chịu nổi tiết thu lạnh hiu hắt. (Bản dịch của Thi Viện)
Dương Nguyệt Minh gần như không cần nghĩ cũng có thể hiện ra được câu tiếp theo.....
Đêm nay tỉnh rượu ở nơi nào? Bờ dương liễu, gió sớm trăng tàn.
Mặc dù sự thật rõ ràng và tàn khốc như vậy, nhưng Dương Nguyệt Minh vẫn không chịu tin, lại muốn lấy một quyển khác, nhưng bị Trọng Vô Dương ngăn cản.
“Có người đến, chúng ta đi trước thôi.” Trọng Vô Dương cắm mấy cuộn tranh vào, sau đó kéo Dương Nguyệt Minh ra khỏi cửa phòng, thả người nhảy lên nóc phòng.
Bọn họ vừa lên đó, quả nhiên có mấy nữ tử thanh sam áp giải người đi qua hậu viện.
Dương Nguyệt Minh không dùng được võ công, nhất thời không đứng vững suýt ngã, Trọng Vô Dương vội vàng kéo hắn lại, một tay ôm eo hắn, ôm hờ hắn bay đi, ra khỏi Yến Tử lâu.
Cả quãng đường Dương Nguyệt Minh không nói gì, bầu không khí ngột ngạt đáng sợ.
Ra khỏi lâu, Trọng Vô Dương đưa hắn đến trong góc một con ngõ nhỏ, xác định sẽ không bị người của Yến Tử lâu phát hiện, lúc này mới dừng lại.
Dương Nguyệt Minh cúi đầu không nói, vừa đứng vững đã quay đầu muốn đi.
Trọng Vô Dương kéo cánh tay hắn: “Thiếu thành chủ, hay là ngài theo thuộc hạ về thành đi.”
Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Ngươi cảm thấy bây giờ ta có tâm trạng quay về gặp ác bá sao?”
“Thành chủ nhận được thư ngài gửi về, lập tức dặn dò ta xử lý. Chuyện này không phải lỗi của thành chủ, mong thiếu thành chủ đừng vì vậy mà hận thành chủ....”
Dương Nguyệt Minh hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, có chuyện này không thì ta cũng hận huynh ấy!”
“.....” May mà Trọng Vô Dương và Dương Nguyệt Minh quen biết đã lâu, chẳng thấy lạ lẫm với phong cách của hắn, vì vậy vẻ mặt không thay đổi: “Năm đó lúc thành chủ cưới phu nhân, có duyên gặp mặt Yến Phù Nhược một lần, nhưng mà lúc đó Yến Phù Nhược vẫn còn là tiểu hài tử, mọi người đều không ngờ...... Sau này thành chủ theo phu nhân về Yến Tử lâu mấy lần, vô ý đã phát hiện những bức họa này trong phòng Yến Phù Nhược....”
“Vốn dĩ thành chủ nghe nói Yến Phù Nhược mở đại hội chiêu thân, cho rằng cuối cùng nàng ta cũng buông xuống rồi, còn cố ý lệnh ta tặng quà chúc mừng, không ngờ....” Cuối cùng chọn trúng đệ đệ y.
“Đủ rồi, ta biết huynh ấy ngọc thụ lâm phong vang danh cả thành Minh Nguyệt, ngay cả tiểu hài tử ở Yến Tử lâu thấy huynh ấy cũng không đứng vững.... vậy thì sao, tiểu gia không cần ngươi đến nói với ta lịch sử huy hoàng của huynh ấy!” Dương Nguyệt Minh cắn răng, từ nhỏ đến lớn, đại ca hắn quả thật chính là tảng đá lớn không vượt qua được trên con đường tán gái của hắn.
Trọng Vô Dương nhìn Dương Nguyệt Minh, ánh mắt dịu dàng: “Thiếu thành chủ không cần phải vậy, ngài cũng rất tốt.”
“Ta dĩ nhiên biết ta rất tốt!” Dương Nguyệt Minh vỗ đùi: “Quang trọng là mấy cô nương đó không biết!”
“Ài, mấy người đó không biết có mắt nhìn kiểu gì!” Dương Nguyệt Minh quả thật không còn sức phản bác.
“Thiếu thành chủ.....”
“Đừng nói chuyện, bây giờ bất kể ngươi nói gì đều là rắc muối lên người ta.” Dương Nguyệt Minh thở phì phì, mặc dù hắn cũng không thích Yến Phù Nhược nhiều, nhưng không ngờ Yến Phù Nhược lại coi hắn như thế thân của đại ca.
Chẳng trách dẫn hắn đi xem sáo chọn y phục, chẳng trách y phục chọn ra y chang phong cách ca ca hắn, chẳng trách rõ ràng ẩn ý đưa tình với mình lại không thèm hỏi về bệnh của mình.
Thì ra căn bản là thông qua mình để nhìn một người khác.
Dương Nguyệt Minh cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp, càng nghĩ càng lạnh lòng, cuối cùng nằm dài lên tường vẽ vòng tròn.
Trọng Vô Dương nhìn bóng lưng Dương Nguyệt Minh, cười nhẹ: “Thiếu thành chủ, trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người thích ngài.”
Dương Nguyệt Minh đập đầu vào tường: “Nam nhân không tính!” Bất kể là ở thành Minh Nguyệt hay là trong giang hồ, duyên nữ nhân của hắn ít ỏi đến đáng thương, nhưng là có quan hệ không tệ với nam nhân, ví dụ mặc dù Trọng Vô Dương trung thành với thành chủ, nhưng thật ra đối xử với mình luôn không tệ, còn có Phát Tài không rời không bỏ, nếu như duyên nữ nhân của hắn có được một nửa như duyên nam nhân, có lẽ sớm đã thành thân sinh con, chẳng trách Nhϊếp Tuyết Y cứ châm chọc hắn chỉ có thể sống với Phát Tài.
Ánh mắt Trọng Vô Dương tối lại, muốn nói gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng yên lặng.
Trán Dương Nguyệt Minh đập mấy cái lên tường, cuối cùng kiên cường dũng cảm cha ngực xoay người: “Được rồi, ta quyết định đi mua rượu, ngươi đừng đi theo ta.”
Trọng Vô Dương nhắm mắt theo đuôi: “Thiếu thành chủ, huyệt đạo của ngài bị phong đã lâu, vẫn nên sớm quay về để thành chủ giải huyệt đạo đi.”
Dương Nguyệt Minh đứng lại đe dọa: “Ngươi đứng im đừng động.”
Trọng Vô Dương ngừng lại, sau đó, Dương Nguyệt Minh nhấc chân phải dùng sức đạp hắn ta: “Cái tên đồng lõa đồng lõa đồng lõa ngươi......”
Trọng Vô Dương không cử động mặc hắn đạp, sắc mặt không thay đổi.
Dương Nguyệt Minh xả giận cũng kha khá, lúc này mới thu chân, hừ nói: “Ta tự có chừng mực, ngược lại là ngươi đừng đi theo ta nữa, nếu không ta bảo Phát Tài đánh hủy dung ngươi!”
Trọng Vô Dương không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn Dương Nguyệt Minh đã đi xa.
Đợi khi Dương Nguyệt Minh uống say về đến khách điếm, trời cũng đã tối, Nhậm Tiểu Đao và Tần Ngộ Hề đợi ở sảnh lớn, đợi đến nỗi tóc sắp bạc rồi.
Đương nhiên, Tần Ngộ Hề vừa ăn vừa đợi.
Vừa thấy Dương Nguyệt Minh về, Tần Ngộ Hề nga một tiếng xông tới: “Ông chủ, cuối cùng huynh cũng về, huynh về muộn chút nữa thì Phát Tài ca sẽ không cho ta ăn nữa.....”
Nhậm Tiểu Đao nhanh hơn cậu ta một bước đỡ Dương Nguyệt Minh, nghe vậy quay đầu nhìn Tần Ngộ Hề: “Ta không cho ngươi ăn cơm không có liên quan gì đến chuyện ông chủ quay về.....”
“Không có sao?” Tần Ngộ Hề ngây thơ, lập tức vui vẻ: “Vậy có phải ta có thể ăn tiếp không?”
“Không được.” Nhậm Tiểu Đao còn tàn khốc hơn những đọc giả đọc truyện không bình luận: “Chuẩn bị nước nóng cho ông chủ.” (Khúc này hài vãi)
“Ừm.” Tần Ngộ Hề bĩu môi, nhanh chóng chụp lấy cái chân gà rồi mới chạy ra hậu viện.
Nhậm Tiểu Đao dìu Dương Nguyệt Minh đi đường không vững, ngửi thấy mùi rượu nồng trên người hắn, không khỏi nhíu mày: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
“Khó chịu!” Dương Nguyệt Minh chôn đầu vào lòng hắn: “Phát Tài phản nghịch, làm tổn thương ta......”
Nhậm Tiểu Đao: “............” Lại liên quan đến ta, rõ ràng ngươi đi chung với tên mặt xấu kia đó.
Dương Nguyệt Minh nhủi đầu vào lòng Nhậm Tiểu Đao, tóc của hắn rối lên, chọt cằm Nhậm Tiểu Đao khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Nhậm Tiểu Đao sờ đầu hắn, trong ngực có khí nóng nói không thành lời: “Ông chủ....”
“Ọe....” Dương Nguyệt Minh ôm Nhậm Tiểu Đao, trực tiếp nôn lên người hắn.
Hắn nhất định là cố ý!
Tâm phiền ý loạn, tâm trạng nóng nảy gì đó của Nhậm Tiểu Đao đều mất hết!
Chỉ còn lại tâm trạng một thân đầy mùi hôi và nước mắt đầy mặt.