Lạc Trục Trần bảo vài tùy tùng của Kiếm Thần thế gia giúp đỡ Yến Tử lâu thanh lý phe đảng tháp Giáng Ma, còn mình và mấy người Nhϊếp Tuyết Y nghỉ ngơi một chút ở nội đường Yến Tử lâu.
Tần Ngộ Hề rất vui vẻ về chuyện này, bởi vì Yến Tử lâu đem lên rất nhiều trà bánh thơm ngon.
“Ai..... cứng quá!” Tần Ngộ Hề nhét đầy mồm, suýt nữa rơi nước mắt đầy mặt.
Dương Nguyệt Minh lại hơi bất an, Trọng Vô Dương cả đường đều nghĩ làm sao để lừa mình quay về, lần này người ở trước mặt, vậy mà lại không bắt mình, ngược lại gọi Yến Phù Nhược đi mất, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Yến Phù Nhược đuổi theo, mình có khuyên cũng không khuyên được.
Dương Nguyệt Minh quả thật lạnh lòng.
Nhϊếp Tuyết Y hiếm khi thấy dáng vẻ khẩn trương của Dương Nguyệt Minh, không nhịn được hỏi: “Phú Quý, người đó rốt cuộc là ai vậy? Xem ngươi khẩn trương chưa kìa!”
Dương Nguyệt Minh nhìn trời rơi lệ, vẻ mặt nghiêm túc, cảm khái vạn lần: “Tuyết Y, câu chuyện của nam tử bí ẩn như ta, sao cô có thể hiểu được?”
Nhϊếp Tuyết Y: “..........Đừng có nói như kiểu ta muốn hiểu..... mỹ nam tử ngươi lắm vậy!”
Dương Nguyệt Minh sắc bén liếc nàng ta: “Tuyết Y, ta biết cô đang vì ban đầu từ chối ta nên hối hận không thôi, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cô không thể vì không có được ta mà chê bai ta, tâm tư như vậy của cô rất tồi tệ.”
Lạc Trục Trần ở bên cạnh lặng lẽ đỡ trán: “Phú Quý, ngươi mà châm chọc Tuyết Y nữa ta sẽ để ngươi biết tâm tư tồi tệ chân chính là như thế nào.” Nói xong chỉ bản thân mình: “Lòng đố kỵ của nam nhân bình thường bọn ta rất đáng sợ.”
Dương Nguyệt Minh: “....... Lạc tình thánh, tốt xấu gì ngươi cũng là chủ thế gia, có thể khoan dung một chút không?”
“Với chuyện của Tuyết Y.....” Lạc Trục Trần nói chắc như đinh đóng cột: “Thì không thể.”
Dương Nguyệt Minh theo bản năng nhào lên người Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài, đảng tình lữ đáng ghét ghê, kết bè ức hϊếp người ta.”
Nhậm Tiểu Đao vỗ vai hắn: “Đừng sợ, ngươi có ta.”
Nhϊếp Tuyết Y cười nhạo: “Đúng vậy, Phú Quý, ngươi với Phát Tài cũng có thể kết hợp thành đảng tình lữ!”
Dương Nguyệt Minh làm mặt quỷ với Nhϊếp Tuyết Y: “Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra cô đang đố kỵ, Phát Tài của chúng ta anh tuấn hơi Lạc tình thánh nhiều.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Nhϊếp Tuyết Y vội phụ họa không ngừng: “Mắt chọn nam nhân của ngươi tốt hơn ta nhiều.”
Lạc Trục Trần: “.........Tuyết Y, ta ở bên này này.”
Nhϊếp Tuyết Y vỗ vai Lạc Trục Trần: “Trục Trần, chuyện này đừng so đo với Phú Quý.”
Lạc Trục Trần nước mắt ròng ròng: “.........” Yêu đương với hán tử đúng là mệt thật, lời ngon ý ngọt không nói thì thôi, hai ba hôm còn cắm mình vài đao.
Tần Ngộ Hề nuốt một miếng bánh Phù Dung: “Nếu ông chủ và Phát Tài ca ở bên nhau thì ta là cái gì?”
Dương Nguyệt Minh trừng cậu ta: “Ai nói ta và Phát Tài ở bên nhau?”
Nhϊếp Tuyết Y sờ cằm: “Phát Tài và Phú Quý ở bên nhau là chính phòng, vậy Hữu Tiền có lẽ là..... tiểu thϊếp?”
Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Có khi nào cô tính luôn Lạc tình thánh vào hậu cũng của ta không?”
Nhϊếp Tuyết Y trợn mắt: “Uổng công ta coi ngươi như huynh đệ, ngươi lại dám ngấp nghé Trục Trần, ta thất vọng về ngươi quá!” Nói xong ôm cánh tay Lạc Trục Trần: “Trục Trần, mặc dù Phú Quý trông cũng đẹp, huynh cũng từng có ý với hắn, nhưng bây giờ huynh là của ta, nhất định phải giữ gìn, đừng bị Phú Quý cướp đi mất!”
Mọi người ầm ĩ một hồi, Yến Phù Nhược đến dưới sự thông báo của thị nữ.
Dương Nguyệt Minh vội vàng nhìn Yến Phù Nhược, lại thấy nàng ta đeo khăn che mặt, đôi mắt nhìn xuống, không nhìn ra được cảm xúc.
Yến Phù Nhược chào hỏi những người ở đây, sau đó nói với Lạc Trục Trần và Nhậm Tiểu Đao: “Lạc thiếu chủ, Nhậm tiên sinh, hôm nay đa tạ các vị giúp đỡ, Yến Tử lâu khắc ghi trong lòng, đáng tiếc hôm nay trong lâu nội loạn, dư đảng chưa thanh lý, sợ không thể làm tròn trách nhiệm chủ nhà, mời chư vị trở về trước, đợi ta giải quyết chuyện trong lâu xong, đến lúc đó nhất định đến cửa cảm tạ. Chỗ thất lễ mong lượng thứ.” Lúc nàng ta nói chỉ nhìn Lạc Trục Trần và Nhậm Tiểu Đao, không thèm nhìn Dương Nguyệt Minh.
Lạc Trục Trần chắp tay nói: “Lâu chủ khách khí, chúng ta cùng là môn phái chính đạo, giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện trong bổn phận, huống hồ tháp Giáng Ma là kẻ địch chung của võ lâm, Kiếm Thần thế gia tuyệt đối không có lý nào không quan tâm.”
Yến Phù Nhược gật đầu, bởi vì che mặt, không nhìn ra được biểu cảm gì: “Lạc thiếu chủ đại nghĩa, nếu sau này có gì cần tới Yến Tử lâu, Yến Tử lâu nhất định không chối từ.”
Yến Phù Nhược nói ra câu này, có nghĩa là đã thành công kết giao với Kiếm Thần thế gia.
Lạc Trục Trần gật đầu: “Vậy tại hạ cáo từ trước, sau này có cơ hội lại luận bàn với Yến Tử lâu.”
Yến Phù Nhược gật đầu đồng ý, lập tức đích thân dẫn đường, tiễn bọn họ ra ngoài.
Dương Nguyệt Minh thấy cả quá trình nàng ta không giao lưu với mình câu nào, kiềm chế không được nói: “Phù Nhược cô nương, khi nào cô rảnh, chúng ta.......”
Yến Phù Nhược lạnh lùng cắt lời hắn: “Kim công tử, chúng ta bèo nước gặp nhau, xưng hô bằng tên e là không thỏa, tại hạ họ Yến, nếu công tử không chê, gọi một tiếng Yến cô nương là được.”
Mẹ nó, ban đầu rõ ràng cô bảo ta gọi tên cô!
Mặc dù không phải lần đầu Dương Nguyệt Minh thấy năng lực trở mặt của nữ nhân, nhưng vị cô nương này cô trở mặt cũng đột ngột lắm nha!
Dương Nguyệt Minh sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới lên tiếng được: “.....Yến, Yến cô nương, vậy khi nào chúng ta..... ở bên nhau lâu dài?”
“Hôm nay Yến Tử lâu có biến, ta thân là lâu chủ, nhất định phải tận tâm tận lực, sợ là trong thời gian ngắn không có thời gian, Kim công tử không cần đợi nữa.” Yến Phù Nhược chẳng nhìn Dương Nguyệt Minh một cái, dừng lại trước cửa Yến Tử lâu: “Ta tiễn các vị đến đây thôi.”
Lạc Trục Trần chắp tay: “Làm phiền lâu chủ rồi.”
Yến Phù Nhược trả lễ, chẳng thèm quay đầu đã trở về.
Mọi người rất ngoài ý muốn với việc này, Nhϊếp Tuyết Y nhìn mấy nam nhân ở đây, nghiêm túc nói: “Mặc dù ta cũng là nữ nhân, nhưng ta thật sự không biết Yến lâu chủ đang nghĩ gì!”
Dương Nguyệt Minh: “..... Đồng ý với ta, đừng giả nữ nhân được không?”
Nhϊếp Tuyết Y dùng sức gõ đầu hắn: “Vậy ngươi cũng đừng giả nam nhân.”
“Đau.” Dương Nguyệt Minh che chỗ bị Nhϊếp Tuyết Y đánh, khóe mắt tuôn ra nước mắt, nhưng lại không châm chọc như hồi trước, chỉ cúi đầu ủ rũ, nhìn có vẻ hơi đáng thương.
“Được rồi.” Nhϊếp Tuyết Y vỗ vai hắn: “Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, ít nhất ngươi vẫn còn Phát Tài.”
Dương Nguyệt Minh càng đau lòng: “Phát Tài cũng sắp đi rồi.”
Nhϊếp Tuyết Y: “........”
“Phát Tài huynh đệ, sao ngươi lại giận dỗi vậy?” Nhϊếp Tuyết Y lặng lẽ nhìn Nhậm Tiểu Đao: “Ngươi như vậy làm ta rất ngại.”
Nhậm Tiểu Đao khó xử sờ mũi, không nói gì.
Lạc Trục Trần thấy vậy hơi kinh ngạc: “Phát Tài huynh đệ, lẽ nào ngươi muốn đi thật sao?”
Nhậm Tiểu Đao gật đầu: “Có chút chuyện gấp phải đi xử lý, hai ngày nữa sẽ đi.”
Lạc Trục Trần thấy hắn không định tiết lộ nguyên nhân, dĩ nhiên cũng sẽ không biết thức thời mà truy hỏi, chỉ nói: “Như vậy thì phải ăn tiệc đàng hoàng mới được.”
Nhậm Tiểu Đao cười: “Cũng không cần đâu, có lẽ rất nhanh sẽ gặp lại.”
Lạc Trục Trần nhìn Nhậm Tiểu Đao, cùng hành tẩu trên giang hồ, phần lớn là bèo nước gặp nhau, vì vậy cũng không nhất định phải tìm hiểu ngọn nguồn gốc gác, Lạc Trục Trần dĩ nhiên cũng chưa từng điều tra bối cảnh của Nhậm Tiểu Đao.
Nhưng với võ công thân thủ của hắn, tuyệt đối không phải hạng vô danh, về phần cái tên, đoán là giống Tần Ngộ Hề, sau khi gặp Kim Phú Quý mới bị đổi tên.
Họ Nhậm, kiến thức rộng rãi, nội lực thuần khiết hùng hậu, võ công lại mạnh, thanh niên thiếu hiệp như vậy trong giang hồ không nhiều, cho dù chưa gặp qua cũng có nghe nói tới ít nhiều, thân phận của hắn nói ra là biết.
Mà câu này của hắn là một kiểu ám thị.
Lạc Trục Trần cười: “Có thể quen biết Phát Tài huynh đệ, là may mắn của Lạc mỗ, sau này có duyên gặp lại, sẽ uống vài ly với Phát Tài huynh đệ.”
Nhậm Tiểu Đao chắp tay: “Nhất định.”
Dương Nguyệt Minh không chú ý ám hiệu ngầm không công khai giữa Nhậm Tiểu Đao và Lạc Trục Trần, chỉ tự mình trầm lắng vào trong bi thương Yến Phù Nhược không để ý hắn.
Mọi người ra khỏi Yến Tử lâu, vừa vặn nhìn thấy Trọng Vô Dương dắt ngựa chuẩn bị rời đi.
Dương Nguyệt Minh trợn mắt, cuối cùng cũng tìm được đối tượng tính sổ, bèn hét lên: “Trọng mặt xấu, ngươi đứng lại cho ta.” Nói xong thì xông lên.
Nhậm Tiểu Đao tay mắt lanh lẹ túm lấy hắn: “Ông chủ, cẩn thận.” Hắn chưa quên người đó suýt nữa đưa Dương Nguyệt Minh đi mất.
Dương Nguyệt Minh ra sức giãy dụa khỏi Nhậm Tiểu Đao: “Ngươi đừng quản, ta phải đi tìm hắn ta tính sổ.”
Nhậm Tiểu Đao không dám thả Dương Nguyệt Minh ra: “Tìm hắn ta tính sổ gì? Ngươi cũng đâu phải đối thủ của hắn ta.”
Dương Nguyệt Minh kích động: “Nhất định là hắn ta nói gì đó với Phù Nhược cô nương, Phù Nhược cô nương mới lơ ta, ta phải tìm hắn ta hỏi rõ.”
Nhậm Tiểu Đao dĩ nhiên có thể bắt được Dương Nguyệt Minh, nhưng Dương Nguyệt Minh cùng sử dụng tay chân, cảm xúc căm giận, Nhậm Tiểu Đao lại sợ làm bị thương hắn, nên không dám dùng sức, lần này nghe thấy Dương Nguyệt Minh vẫn rối rắm chuyện của Yến Phù Nhược, tâm trạng trầm xuống, thả lỏng ta.
Dương Nguyệt Minh bắt được cơ hội lập tức chạy đến trước mặt Trọng Vô Dương, tiện tay vung lên một quyền đánh vào ngực Trọng Vô Dương.
Trọng Vô Dương chẳng chớp mắt, chỉ cung kính lùi lại nói: “Thiếu thành chủ, đồng ý theo thuộc hạ về thành sao?”
“Về cái đầu ngươi!” Dương Nguyệt Minh tức giận: “Ngươi nói coi, ngươi nói gì với Phù Nhược cô nương? Tại sao nàng lại đột nhiên không để ý đến ta?”
Trọng Vô Dương lóe mắt lên nói: “Thiếu thành chủ, xin nghe thuộc hạ nói, Yến Phù Nhược không phải lương duyên trời định của thiếu thành chủ.”
“Cái rắm.” Dương Nguyệt Minh đá hắn ta: “Ngươi biết đoán mệnh sao? Biết xem bát tự sao? Biết xem tướng tay hả? Dựa vào cái gì mà ngươi nói không phải thì là không phải?”
“Nói cho cùng các ngươi chính là muốn ta thành thân với Tô Hộc, tiểu gia ta cứ không cưới nàng ta đó thì sao?”
Ánh mắt Trọng Vô Dương dịu dàng hơn nói: “Thiếu thành chủ hiểu lầm rồi, thành chủ đã nói, nếu ngài thật sự không thích Tô tiểu thư, ngài ấy sẽ không ép buộc ngài.”
“Bớt đi, nếu đã không cướp ép ta cưới tiểu thư bệnh đó, tại sao phải phá hoại ta và Yến Phù Nhược, Yến Phù Nhược có chỗ nào không tốt?”
Trọng Vô Dương nhìn phía sau Dương Nguyệt Minh, Nhậm Tiểu Đao đã không yên tâm đi tới, bèn thấp giọng nói: “Thiếu thành chủ, ngài quả thật muốn nói những chuyện này trước mặt bằng hữu?”
Dương Nguyệt Minh căm giận nói: “Đừng chuyển đề tài, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Trọng Vô Dương nói: “Nếu đã như vậy, thiếu thành chủ không ngại đến một nơi với ta, đến lúc đó ngài tự hiểu thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Nhậm Tiểu Đao đã đến trước mặt, ban nãy từ xa hắn nhìn thấy Dương Nguyệt Minh vừa đá vừa đấm Trọng Vô Dương, Trọng Vô Dương chỉ cúi đầu không phản kích, trong lòng rất kinh ngạc.
Xem ra quan hệ giữa Dương Nguyệt Minh và người này phức tạp hơn mình suy đoán nhiều.
“Ông chủ.....”
Nhậm Tiểu Đao vừa mở miệng đã bị Dương Nguyệt Minh ngắt lời: “Phát Tài, mọi người về trước đi, ta có ân oán cá nhân cần giải quyết với hắn ta.”
Nhậm Tiểu Đao nhìn Trọng Vô Dương, trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Ông chủ, ngươi không phải đối thủ của hắn ta......” Chính xác mà nói, ngươi căn bản không biết võ công!
“Người thông minh không dựa vào võ công để giải quyết vấn đề.” Lúc này Dương Nguyệt Minh khó chịu trong lòng, cũng lười giải thích với Nhậm Tiểu Đao: “Ta đi với hắn ta, mọi người đừng đi theo, ta sẽ tự trở về.”
“Sao mà được?” Nhậm Tiểu Đao ấn vai Dương Nguyệt Minh, lại bị hắn hất ra: “Ngươi đã không còn là bảo tiêu của ta nữa, chuyện của ta không cần ngươi quản.”
Nhậm Tiểu Đao sững sờ, nhất thời không tìm được lời phản bác, chỉ trơ mắt nhìn Trọng Vô Dương dẫn Dương Nguyệt Minh đi.
Lúc này Nhϊếp Tuyết Y mới chạy lại, hỏi: “Phát Tài huynh đệ, sao Phú Quý lại đi với hắn ta rồi?”
Nhậm Tiểu Đao nhắc lại lời Dương Nguyệt Minh vừa nói.
Tần Ngộ Hề hơi lo lắng: “Vậy ông chủ có gặp nguy hiểm không?”
Lạc Trục Trần nói: “Nguy hiểm thì hắn là không có, ta thấy người này có thái độ cung kính với Phú Quý, có lẽ sẽ không gây bất lợi cho hắn, nếu không với võ công của người này, Phú Quý sớm đã không biết bị hắn ta bắt đi bao nhiêu lần. Nhưng mà như vậy, quan hệ giữa hắn ta và Phú Quý cũng thật khiến người ta tò mò.”