Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 39: Ngược gió

Nam Cung Dịch Thủ ôm thi thể Yến Phù La muốn đi, người của Yến Tử lâu muốn ngăn cản, bị Yến Phù Nhược ngăn cấm.

Dương Nguyệt Minh nhìn bóng lưng đi xa của Nam Cung Dịch Thủ, hỏi Nhậm Tiểu Đao: “Phát Tài, chúng ta có nên giúp sát thủ không?”

Nhậm Tiểu Đao: “Giúp cái gì?”

“Ừm.....” Dương Nguyệt Minh ngẫm nghĩ: “Ví dụ như đào hầm gì đó.....”

Nhậm Tiểu Đao nói: “Ngươi đừng đi quấy rối nữa, đến lúc đó hắn ta còn phải chăm sóc ngươi.”

Dương Nguyệt Minh đột nhiên liếc hắn: “Ngươi ghét bỏ ta vậy à!”

Nhậm Tiểu Đao: “........” Ta bị oan mà!

Dương Nguyệt Minh hừ hừ hai tiếng, cũng không để ý hắn nữa, đi đến trước mặt yến Phù Nhược nói: “Phù Nhược cô nương, cô xem thử có gì cần giúp đỡ không?”

“Không cần, huynh đã giúp ta rất nhiều rồi.” Yến Phù Nhược cười dịu dàng với hắn.

Dương Nguyệt Minh lập tức thần hồn du dương, Yến Phù Nhược lại nói: “Kim công tử, mấy ngày nay trong trấn Hàn Sa không thái bình, tháp Giáng Ma yêu nghiệt tứ phương làm loạn, đợi ta bình định tai họa này, sẽ cùng huynh..... ở bên nhau lâu dài.....”

“Được, được.” Dương Nguyệt Minh vội vàng đồng ý.

Nhϊếp Tuyết Y đang cắt cổ tay một người trong tháp Giáng Ma, lần này vừa đi qua thì nghe thấy câu này của Yến Phù Nhược, nhất thời run rẩy, quay đầu thấp giọng nói với Lạc Trục Trần: “Sao hai người họ nói chuyện sến súa quá vậy.”

“Nói thật lòng......” Lạc Trục Trần mặt không biểu cảm nói: “Thật ra ta hơi ngưỡng mộ bọn họ: “Nói xong sâu xa nhìn Nhϊếp Tuyết Y.

Nhϊếp Tuyết Y nhún vai: “Vậy huynh hỏi thử xem Yến Phù Nhược có đồng ý nói với huynh không.”

Lạc Trục Trần: “......” Phú Quý nói không sai, Tuyết Y là một tên hán tử!

Lúc này xa xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy một người cưỡi xích mã chạy tới, trên tay người đó còn cầm thắt lưng của một người, xách ngang người đó giữa không trung, lực cánh tay quả thật kinh người.

Sắc mặt Nhậm Tiểu Đao thay đổi, không quan tâm Dương Nguyệt Minh còn đang tán gái, lập tức kéo hắn ra sau mình.

Ánh mắt Yến Phù Nhược lập tức sáng lên, căng thẳng nhìn phương hướng người đó đến.

Khi tiếng “xuy” và tiếng roi ngựa vang lên, con xích mã dừng trước Yến Tử lâu, xoay một vòng tại chỗ mới đứng vững.

Trọng Vô Dương phẩy tay, vứt người kia tới trước mặt Yến Phù Nhược, nhảy xuống ngựa, chắp tay nói với Yến Phù Nhược: “Lâu chủ, tại hạ trên đường đến đây, nghe nói tháp Giáng Ma tập kích Yến Tử lâu, người này bắt được trên đường, ta phát hiện mật thư của tháp Giáng Ma trên người gã, sợ là bất lợi cho Yến Tử lâu, xin hãy cẩn thận hơn.”

“Đa tạ Trọng tiên sinh.” Yến Phù Nhược sai người áp tải người trên đất, rồi nhìn Trọng Vô Dương, trong mắt tràn đầy thiết tha: “Trọng tiên sinh, sao huynh lại đến đây? Có phải thành chủ có dặn dò gì không?”

Trọng Vô Dương nói: “Lần này đến đây quả thật là thành chủ phân phó, xin lâu chủ dời bước nói chuyện.”

Yến Phù Nhược gật đầu.

Dương Nguyệt Minh không nhịn được đẩy Nhậm Tiểu Đao ra, xông đến trước mặt Trọng Vô Dương, tức giận muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, quay qua nói với Yến Phù Nhược: “Phù Nhược cô nương, tên này không phải người tốt, cô vẫn nên cách hắn ta xa một chút.”

Yến Phù Nhược không vui nhíu mày: “Kim công tử không cần lo lắng, Trọng tiên sinh là chỗ quen biết cũ của Yến Tử lâu ta, tuyệt đối sẽ không có ý làm hại.”

Nhảm nhí, đương nhiên là ta biết, vậy nên mới không yên tâm!

Trong lòng Dương Nguyệt Minh gào thét không ngừng, Trọng Vô Dương tận trung với thành chủ, từ nhỏ đến lớn không giúp đại ca bắt mình thì chính là giúp đại ca phạt mình, dù sao chưa từng làm chuyện gì tốt, sao hắn có thể yên tâm để hắn ta và Yến Phù Nhược đơn độc nói chuyện vào lúc này!

Yến Phù Nhược hơi mất kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện với Dương Nguyệt Minh cũng lạnh nhạt hơn: “Kim công tử, mọi người vào trong lâu nghỉ ngơi trước đi, đợi ta và Trọng tiên sinh nói chuyện xong, sẽ đi tiếp đãi.”

Yến Phù Nhược đã nói đến mức này, Dương Nguyệt Minh cũng không thể hỏi tiếp nữa, nhưng trong lòng khó tránh buồn bực: Chẳng qua chỉ là thành Minh Nguyệt, có đến mức khiến nàng ta ân cần như vậy không?

Yến Phù Nhược dẫn Trọng Vô Dương vội vàng đến thiên viện của Yến Tử lâu, không thể chờ được nữa hỏi: “Trọng tiên sinh, xin hỏi lần này thành chủ bảo huynh tới là có gì dặn dò?”

“Dặn dò thì không dám.” Trọng Vô Dương gật đầu, thái độ cung kính: “Thành chủ rất nhớ nhung chuyện lâu chủ chiêu thân, biết lâu chủ chiêu thân bị phá hoại, trong lòng rất lo lắng, vừa khéo thành chủ có quen vài vị thanh niên tài tuấn chưa có hôn phối, bọn họ đều có lòng yêu mến thành chủ, vì vậy lệnh cho ta đưa danh sách tranh vẽ bọn họ đến cho lâu chủ xem qua, nếu có người vừa ý lâu chủ, thành chủ tự có sắp xếp.”

Khuôn mặt vốn dĩ tràn đầy ân cần của Yến Phù Nhược lập tức ảm đạm xuống, trong mắt láng máng hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn đè nén xuống, chỉ là giọng điệu khó tránh lạnh nhạt: “Đa tạ thành chủ quan tâm, đây là chuyện của bản thân ta, không cần thành chủ phí tâm.”

Vẻ mặt Trọng Vô Dương không thay đổi: “Lâu chủ là sư muội thân truyền của phu nhân thành chủ, tình như tỷ muội với phu nhân, thành chủ nhất định sẽ chiếu cố, nhất là chuyện chung thân đại sự, chốn về cả đời, dĩ nhiên hy vọng thành chủ cẩn thận nhiều hơn, đừng sơ suất. Mấy vị tài tuấn thành chủ quen bất luận võ công hay nhân phẩm, gia thế tướng mạo đều là sự lựa chọn tốt nhất, rất xứng với lâu chủ......”

Yến Phù Nhược buồn bực trong lòng, mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn ta: “Ta đã có ý trung nhân vừa ý, không cần thành chủ lo nghĩ.”

Ánh mắt Trọng Vô Dương hơi thay đổi: “Không biết ý trung nhân mà lâu chủ nói có phải là vị Kim công tử kia không?”

“Phải thì đã sao?” Giọng điệu của Yến Phù Nhược trào phúng: “Sao hả, thành Minh Nguyệt cũng quản luôn chuyện này?”

Trọng Vô Dương xem thường sự trào phúng của nàng ta, thái độ bất biến: “Chuyện của lâu chủ bọn ta dĩ nhiên không tiện hỏi nhiều, nhưng nếu như là Kim công tử, sợ là không thỏa đáng, xin lâu chủ suy nghĩ lại, chọn lương nhân khác.”

“Trọng tiên sinh, không cảm thấy các ngươi quản quá nhiều sao?” Yến Phù Nhược tưởng rằng Trọng Vô Dương muốn để nàng ta chọn những người được tiến cử ở thành Minh Nguyệt, giọng nói cực lạnh: “Mặc dù Yến Tử lâu và thành Minh Nguyệt có quan hệ thông gia, nhưng không có quan hệ phụ thuộc, ta hôn phối với ai, là chuyện các ngươi không can thiệp được.”

“Xin lâu chủ chớ hiểu lầm.” Trọng Vô Dương không cúi người cũng không kiêu ngạo: “Tại hạ nói lâu chủ kết thân với Kim công tử không thỏa đáng không phải nhắm vào lâu chủ. Yến Tử lâu đưa ra bất kỳ quyết định gì, thành Minh Nguyệt cũng sẽ không có quyền hỏi nhiều, nhưng chuyện của Kim công tử không đến lượt chúng ta ngồi yên không quản.”

Vẻ mặt Yến Phù Nhược nghi hoặc: “Ngươi nói vậy là ý gì?”

Trọng Vô Dương nhìn Yến Phù Nhược, vẻ mặt bình thản: “Thật sự không dám giấu, vị Kim công tử mà lâu chủ quen biết kia chính là đệ đệ ruột của thành chủ bọn ta, thiếu thành chủ của thành Minh Nguyệt, Dương Nguyệt Minh.”

Yến Phù Nhược sững sờ, sau đó như bị sét đánh, hai mắt đều là vẻ kinh ngạc: “Huynh nói gì?”

Trọng Vô Dương không trả lời Yến Phù Nhược, chỉ tự mình nói: “Nếu thiếu thành chủ và lâu chủ thật sự lưỡng tình tương duyệt, thì cũng không sao, chỉ là thiếu thành chủ của bọn ta đã có người hôn phối, không lâu nữa sắp thành hôn, chỉ sợ làm lỡ dở lâu chủ, thành chủ mới lệnh tại hạ đến nhắc nhở lâu chủ, mong lâu chủ có thể hiểu tấm lòng của thành chủ.”

Yến Phù Nhược không nghe thấy mấy lời phía sau của Trọng Vô Dương, chỉ đắm chìm vào trong chuyện Dương Nguyệt Minh là đệ đệ ruột của thành chủ thành Minh Nguyệt.

Nàng ta triệu tập võ lâm quần hùng anh hào hiệp thiếu, nói là tỷ võ chiêu thân, nhưng chỉ có trong lòng nàng ta hiểu rõ, tất cả mọi thứ chẳng qua là mưu toan tìm một bóng dáng tương tự trong biển người mênh mông.

Ngọc thụ lâm phong khí độ bất phàm như ngài ấy, võ công cao cường ngạo mạn thiên hạ như ngài ấy.

Nàng ta vốn tưởng rằng sẽ có một người như vậy, không ngờ cuối cùng cũng chỉ là một trò cười.

Trong thiên hạ, sao có thể có người giống với ngài ấy.

Cho dù người đó tướng mạo khí chất giống ngài ấy, cũng chỉ là tên quần áo lụa là tay trói gà không chặt.

“Chẳng trách....... chẳng trách.......” Chẳng trách nhìn giống như vậy, nhưng lại không giống.

Yến Phù Nhược cười khẩy, trong giọng điệu chứa sự đau khổ: “Nếu đã là thiếu thành chủ của các ngươi, thì tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, tại sao, tại sao....”

Trọng Vô Dương thở dài: “Tính tình thiếu thành chủ ngang ngạnh, cũng không thể lúc nào cũng quản giáo, nếu có hành vi không thỏa đáng mong lâu chủ lượng thứ.”

“Nếu đã như vậy, ta bảo hắn đi là được.” Yến Phù Nhược thu liễm cảm xúc, chuyện đến nước này, nàng ta muốn trách Dương Nguyệt Minh cũng không có lập trường, từ đầu đến cuối, hai người bọn họ đều tự ôm tâm tư, sao có thể phân rõ ai đúng ai sai.

“Đa tạ lâu chủ.”

“Cũng xin Trọng tiên sinh nói với thành chủ, chuyện của tại hạ tại hạ tự có chừng mực, sau này không cần thành chủ nhớ nhung.”

“Dĩ nhiên.” Trọng Vô Dương chắp tay: “Thành chủ cũng có một câu nhờ tại hạ chuyển cho lâu chủ.”

Yến Phù Nhược nhìn Trọng Vô Dương, trong mắt chẳng còn khao khát nữa.”

“Người có ái dục, giống như ngọn đuốc, đi ngược gió ắt sẽ dẫn đến tai nạn cháy tay.”