“Được, ta thả Yến Phù La.” Yến Phù Nhược cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Ngươi giao thuốc giải và Yến Phù Bình cho ta.”
Nam Cung Dịch Thủ gật đầu, lúc này Yến Phù Bình tê dại toàn thân, cử động không được, tay hắn ta dùng lực đẩy, Yến Phù Bình nhào tới hướng Yến Phù Nhược.
Yến Phù Nhược đỡ lấy Yến Phù Bình, nàng ta thân là chủ một lâu, dĩ nhiên sẽ không lật lọng trước mặt mọi người, bèn thả Yến Phù La ra, đẩy nàng ta tới trước nói: “Nam Cung Dịch Thủ, ngươi nghe cho rõ, từ nay về sau, ngươi chính là kẻ địch của Yến Tử lâu ta, sau này Yến Tử lâu sẽ không tiếc mọi giá truy sát ngươi.”
Yến Phù La cắn chặt môi, bước chân chần chừ đi về hướng Nam Cung Dịch Thủ, hai mắt nhìn chằm chằm hắn ta, trong mắt chứa sự tuyệt vọng nói không thành lời.
Nam Cung Dịch Thủ bất động nhìn nàng ta.
“Xin lỗi, Nam Cung ca ca.” Yến Phù La đột nhiên nói, sau đó lập tức xoay người, lại nhào tới hướng Yến Phù Nhược.
“Phù La....” Nam Cung Dịch Thủ trừng mắt, muốn ngăn cản nàng ta đã không kịp.
Yến Phù Nhược không ngờ nàng ta còn dám phản kích, nhất thời kinh ngạc giận dữ đan xen, nhưng thấy nàng ta khí thế bừng bừng, liều cá chết lưới rách, dưới tình thế cấp bách đẩy Yến Phù Bình ra đằng trước.
Một chưởng của Yến Phù La vỗ thẳng vào ngực Yến Phù Bình, lần này nàng ta ôm quyết tâm chết chắc, chưởng thế cực kỳ mãnh liệt, Yến Phù Bình phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra ngoài một trượng, ngã trên đất không biết là sống hay chết.
Yến Phù La công kích không thành, khói xanh trong chưởng tràn ngập, xông đến Yến Phù Nhược.
Lúc này Yến Phù Nhược đã có chuẩn bị, dưới sự tức giận đã ra sát chiêu, chưởng ảnh chồng điệp hình thành thế cuộn sạch, như gió mạnh mưa rào nặng nề đập lên Yến Phù La.
Yến Phù La căn bản không có sức né tránh, trúng liên tiếp mấy chưởng, bay ra ngã trên đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, cả người lập tức xụi lơ.
Yến Phù Nhược lại không dừng tay tại đây, thoáng cái đã đạp chân lên Yến Phù La.
Nam Cung Dịch Thủ vội vàng phóng ra hai ám khí, Yến Phù Nhược nghiêng người né tránh, chuyển sang công kích Nam Cung Dịch Thủ.
Mắt thấy hai ngươi sắp chiến đấu ác liệt, Nhậm Tiểu Đao đột nhiên từ trên trời giáng xuống, gia nhập vào giữa hai người, tay nhanh chóng di chuyển, tách Nam Cung Dịch Thủ ra, Yến Phù Nhược lại nổi lên sát ý, chiêu nào cũng chí mạng, Nhậm Tiểu Đao bất đắc dĩ dùng chưởng thế mạnh mẽ đối phó, chế ngự chiêu thức của nàng ta.
May mà Yến Phù Nhược thấy người đến là Nhậm Tiểu Đao, hơn nữa không có sát ý, bèn thu liễm chiêu thức lại, lúc này Nhậm Tiểu Đao mới nhân cơ hội nắm lấy cổ tay nàng ta, khiến nàng ta dừng lại: “Yến lâu chủ, hiểu lầm thôi, Nam Cung tiên sinh chỉ bị người ta che mắt, không cố ý đối địch với Yến Tử lâu, mong đừng toại nguyện mong muốn của kẻ ác.”
Dương Nguyệt Minh thấy Nhậm Tiểu Đao đột nhiên nhảy vào, sợ hắn có xung đột với Yến Phù Nhược, cũng vội vàng xông tới nói: “Phù Nhược cô nương, có gì từ từ nói!”
Lạc Trục Trần và Nhϊếp Tuyết Y thấy hai người họ vào cuộc, phản đồ của tháp Giáng Ma và Yến Từ lâu ngo ngoe muốn động, sợ bất lợi với bọn họ, nên trao đổi bằng một ánh mắt, dẫn mấy tùy tùng của Kiếm Thần thế gia, và những người khác của Yến Tử lâu cùng chống lại người của tháp Giáng Ma.
Tần Ngộ Hề thấy vậy cũng rất thức thời theo giúp đỡ, cậu ta võ công rất cao, một người đồng thời đối phó mấy người vẫn thành thạo.
Có sự giúp đỡ của bọn họ, tháp Giáng Ma lần lượt thối lui, ngoại trừ những người nhân loạn bỏ chạy, những người còn lại đều bị Kiếm Thần thế gia và Yến Tử lâu khống chế.
Yến Phù Nhược thấy Dương Nguyệt Minh, vẻ mặt hòa hoãn lại, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Kim công tử, chuyện này là chuyện của Yến Tử lâu ta, huynh đừng quản nhiều.”
“Ài.....” Dương Nguyệt Minh thở dài: “Hết cách rồi, trời sinh trái tim nhiệt huyết, không thể nhịn được thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.....”
Nhậm Tiểu Đao bên cạnh: “.......” Có biết ngại không? Mỗi lần rút đao rõ ràng đều là mình, ngươi chỉ biết gặm bắp ngô chỉ huy tùm lum!
“Lâu chủ, Nam Cung tiên sinh bị tháp Giáng Ma che mắt mới sai lầm ra mặt cho Yến Phù La, không hề có ý đối đầu với Yến Tử lâu. Bây giờ đang là lúc rối loạn, các đại môn phái nên bảo tồn thực lực đối kháng với tháp Giáng Ma, chứ không nên rơi vào cái bẫy của tháp Giáng ma, dùng tinh lực đối phó Nam Cung Dịch Thủ.” Lạc Trục Trần thấy tình hình cũng gần khống chế được rồi, bèn để người của Kiếm Thần thế gia tiếp tục giải quyết người của tháp Giáng Ma, mình thì xen vào thuyết phục Yến Phù Nhược.
Yến Phù Nhược thấy Lạc Trục Trần cũng ra mặt, không thể không nể mặt hắn ta, suy ngẫm một chút rồi nói: “Ta có thể đồng ý hôm nay không lấy mạng hắn ta, nhưng món nợ này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Dương Nguyệt Minh thở dài: “Phù Nhược cô nương, mặc dù hắn ta gϊếŧ cô một lần, nhưng cũng giúp cô một lần, bây giờ Yến Phù La có lẽ cũng không sống nổi nữa, cô đừng tính toán chi li nữa.”
Yến Phù Nhược nhìn Dương Nguyệt Minh, trong mắt không cam tâm, nhưng nhìn mặt hắn lại không nói ra được, chỉ phẫn nộ nói: “Chuyện này là chuyện của cả Yến Tử lâu ta, không phải một mình ta có thể làm chủ.”
Dương Nguyệt Minh tiếp tục thở dài, nhưng tốt xấu gì trước mắt Yến Phù Nhược không ra tay nữa, hắn cũng không tiện tiếp tục cưỡng cầu, chỉ có thể đợi sau này rồi lại thuyết phục.
Nam Cung Dịch Thủ chạy đến bên cạnh Yến Phù La, dìu nàng ta dậy, nhưng toàn thân nàng ta xụi lơ, đã không ngồi lên được nữa.
“Ngươi hà tất gì phải vậy?” Trong mắt Nam Cung Dịch Thủ vừa là đau lòng vừa khó hiểu: “Tại sao không tha cho ngươi một lần?”
“Ta, ta..... không còn lựa chọn......” Khóe miệng Yến Phù La không ngừng chảy máu, sắc mặt càng lúc càng trắng: “Lần trước thích sát Yến Phù Nhược...... thất bại, tôn giả lệnh cho ta đích thân đến công đánh..... Yến Tử lâu, nếu ả..... không chết, thì là..... ta vong.”
“Nam Cung ca ca, ta..... ta thật sự..... rất, rất hối hận lợi dụng huynh....... Đáng tiếc ta không thể..... đi như vậy, tháp Giáng Ma sẽ, sẽ không..... tha cho phản đồ.....”
Lúc này Dương Nguyệt Minh nhào sang: “Sát thủ, ngươi còn không giúp nàng ta cấp cứu sao?” Nói xong định bắt mạch nàng ta.
Nam Cung Dịch Thủ vươn tay cản hắn, ánh mắt ảm đạm: “Vô dụng thôi...”
“Ách.......” Dương Nguyệt Minh vò đầu, hiếm khi thấy hơi bức rức.
Yến Phù La dùng sức liếc Dương Nguyệt Minh: “Ngươi...... ngươi cẩn thận.... hoài bích có tội (*)......”
(*)Ý chỉ người sẽ bị vạ lây vì một thứ gì đó mà mình đang sở hữu
“Có ý gì?” Dương Nguyệt Minh cảm thấy câu này của nàng ta tràn đầy âm mưu, nhưng Yến Phù La đã chuyển hướng sang Nam Cung Dịch Thủ.
Nhậm Tiểu Đao tiến lên nắm vai hắn, kéo hắn về.
Yến Phù La nhìn Nam Cung Dịch Thủ, cố gắng nặn ra nụ cười: “Có thể gặp được huynh..... thật.... thật tốt.....”
Nam Cung Dịch Thủ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng ta, Yến Phù La chậm rãi nhắm mắt lại.
Nam Cung Dịch Thủ chôn đầu vào hõm vai Yến Phù La, thật lâu không lên tiếng.
Những người khác yên lặng nhìn hắn ta, cũng không dám tiến lên hỏi.
Dương Nguyệt Minh méo miệng: “Phát Tài, ta hơi khó chịu.”
“Người chết không thể sống lại.” Nhậm Tiểu Đao nói: “Đây là tự nàng ta chọn.”
Dương Nguyệt Minh nói: “Sát thủ trông có vẻ rất đau lòng.”
Nhậm Tiểu Đao: “....... Người chết không thể sống lại.”
Trước Yến Tử lâu, máu tươi ngấm dần, thi thể khắp nơi.