Chân Thành Mời Thiếu Hiệp Đoạn Tụ

Chương 47: Uống thuốc

Nghe thấy giọng của Tần Ngộ Hề, Nam Cung Dịch Thủ mới nhớ ra Dương Nguyệt Minh còn một tùy tùng cũng trúng độc, liền lấy ra một viên đan dược, ngay cả quỳ xuống cũng lười, trực tiếp ném vào miệng Tần Ngộ Hề.

Vô cùng chính xác.

Tần Ngộ Hề lập tức cảm giác được sự đối đãi khác biệt của Nam Cung Dịch Thủ với cậu ta và Dương Nguyệt Minh.

Nhưng mà với địa vị của cậu ta cũng không dám có ý kiến, chỉ đành rêи ɾỉ xoa bụng mình, dùng nội lực thúc đẩy tác dụng của thuốc.

“Sát thủ, ngươi xuất hiện thật đúng lúc!” Dương Nguyệt Minh vui vẻ đấm vào ngực Nam Cung Dịch Thủ: “Nhưng mà sao ngươi lại ở đây?”

Nam Cung Dịch Thủ lóe mắt lên, mặt cứng đờ: “Ta vốn dĩ phiêu bạt tứ phía, trùng hợp gặp gỡ ở đây thôi.”

“Không phải trùng hợp nhỉ!” Độc trên người Tần Ngộ Hề đã giải được hơn nửa, đứng dậy, nói với Dương Nguyệt Minh: “Ông chủ, có lẽ hắn ta là người đi theo chúng ta mấy ngày nay, khí tức trên người hắn ta ta có thể cảm nhận được.”

Cậu ta không nói còn đỡ, vừa nói ra Dương Nguyệt Minh liền nổi giận, gõ đầu cậu ta: “Thứ hư vô mờ mịt như khí tức mà ngươi cũng cảm nhận ra, sao độc trong mì ngươi không phát hiện?”

Tần Ngộ Hề rêи ɾỉ ôm đầu không dám nói.

Nam Cung Dịch Thủ bị Tần Ngộ Hề vạch trần, sắc mặt hơi đỏ: “Mấy ngày trước quả thật ta chạm mặt các ngươi một lần, không ngờ trùng hợp như vậy lại chung đường.”

Dương Nguyệt Minh thấy sắc mặt hắn ta hơi đỏ, cũng lười vạch trần lời nói dối vụng về của hắn ta, mặc dù không biết tại sao Nam Cung Dịch Thủ lại đi theo mình, nhưng với cách làm người của hắn ta thì tuyệt đối sẽ không hại mình, huống hồ ban nãy may mà hắn ta ra tay cứu giúp, suy nghĩ đến đây, Dương Nguyệt Minh cũng thoát khỏi vấn đề này nói: “Nếu đã chung đường, tiếp theo đây ngươi đi chung với bọn ta đi.”

Trong mắt Nam Cung Dịch Thủ hiện lên sự vui mừng: “Thật sự có thể?”

Dương Nguyệt Minh nhìn dáng vẻ vui mừng khó hiểu của hắn ta, nhún vai: “Đương nhiên, nhưng mà ngươi phải bảo vệ ta! Ta là người qua đường đáng thương tay trói gà không chặt đó.”

Tần Ngộ Hề nhìn đám sơn tặc quỳ bên cạnh có lẽ lát nữa lại bị Dương Nguyệt Minh trấn lột, cảm thấy ông chủ nhà mình thật ĐÁNG THƯƠNG!

Nam Cung Dịch Thủ dĩ nhiên cầu còn không được, vội vàng nói: “Không thành vấn đề.”

Trong lòng Dương Nguyệt Minh mừng thầm, tốt quá, lại thu được bảo tiêu, còn không cần trả tiền!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lại sắc bén khoét Tần Ngộ Hề, sành ăn hoàn toàn không đáng tin!

Nói chuyện với Nam Cung Dịch Thủ xong, Dương Nguyệt Minh cười nham hiểm nhìn đám sơn tặc kia: “Các ngươi ai đến dạy ta viết chữ ‘chết’ thế nào đi?”

Đám sơn tặc vừa thấy nụ cười của hắn, cuộc gặp gỡ mấy ngày trước lại hiện ra trong đầu, ai nấy đều dập đầu không ngừng: “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, xin đại hiệp tha cho tiểu nhân.......”

Dương Nguyệt Minh khoanh tay, khinh thường nhìn dáng vẻ không có tiết tháo xin tha của bọn họ, nhìn Nam Cung Dịch Thủ: “Sát thủ, ngươi có độc dược nào có thể dạy dỗ đám người này không?”

Nam Cung Dịch Thủ nhìn những người này, mặt không biểu cảm nói: “Có độc dược khiến bọn họ lập tức chết luôn.”

Đám sơn tặc vừa nghe thấy thì lập tức xanh mặt, dập đầu càng vang hơn, vội vàng xin tha mạng.

Dương Nguyệt Minh nhìn dáng vẻ không có khí phách của đám sơn tặc, bĩu môi: “Chết thì cũng không cần......”

Sơn tặc nghe vậy thì kỳ vọng ra mặt.

“Tốt nhất có thể khiến bọn họ sống không được chết cũng không xong......”

Tập thể sơn tặc TOT: “Sau này tiểu nhân không dám nữa, không dám nữa........”

Thủ lĩnh sơn tặc vừa nước mũi vừa nước mắt ý định ôm chân, bị Nam Cung Dịch Thủ đá ra.

Thủ lĩnh sơn tặc lăn ra đất, nước mắt đầy mặt bò dậy: “Vị đại hiệp này, xin ngài tha cho bọn ta, như vậy đi, ngài cởϊ qυầи bọn ta đi....” Nghĩ lại mấy ngày trước hắn hình như có ý định này, sơn tặc vì muốn sống cũng không còn quan tâm nữa.

Dương Nguyệt Minh chán ghét lùi lại: “Ngươi mơ đẹp thật!”

Nhưng mà thấy dáng vẻ khóc lóc ỉ ôi của bọn họ, Dương Nguyệt Minh cũng hơi khó xử, gϊếŧ hết đám sơn tặc này thì tàn nhẫn quá không ra tay được, để lại thì không biết sau này có dám làm ra chuyện xấu gì.

Nam Cung Dịch Thủ thấy dáng vẻ khó xử của hắn nói: “Nếu ngươi cảm thấy khó làm, có thể để ta ra tay, ta gϊếŧ người rất lưu loát.”

Đám sơn tặc suýt nữa ngất xỉu.

Vị anh hùng này có thể đừng nói ra kỹ năng phạm tội trái pháp luật này tự nhiên như vậy!

Đương nhiên nếu bọn họ biết người đứng trước mặt chính là đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết giang hồ, có lẽ sẽ không thấy kỳ lạ như vậy nữa.

Dương Nguyệt Minh →_→, sát thủ này cũng có cảm giác tự hào nghề nghiệp thật, nhưng mà hắn đảo mắt, đột nhiên vỗ tay, tới bên tai Nam Cung Dịch Thủ nói mấy câu.

Hơi thở hắn phả ra nhẹ nhàng phất qua tai Nam Cung Dịch Thủ, kèm theo một chút hơi ẩm nhè nhẹ.

Tai Nam Cung Dịch Thủ bỗng dưng đỏ lên.

Dương Nguyệt Minh nói xong, Nam Cung Dịch Thủ gật đầu, nhưng mà vì lỗ tai đỏ lên, chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Nguyệt Minh.

Sau đó nhìn đám sơn tặc, ánh mắt sắc bén nói: “Không muốn chết thì mở miệng.” Đám sơn tặc này nào dám không nghe, toàn bộ đều há miệng, Nam Cung Dịch Thủ trở tay mấy viên thuốc nhỏ kèm theo sức mạnh mãnh liệt bắn vào trong miệng sơn tặc, chạy thẳng xuống yết hầu, vào bụng.

Đám sơn tặc cảm thấy trong miệng nuốt xuống thứ gì không rõ, không biết là gì, chỉ liên tưởng đến thuốc độc lúc nãy Nam Cung Dịch Thủ nói là có thể cho bọn họ chết ngay, lập tức hoảng sợ không thôi, hoàn toàn xụi lơ trên đất.

Dương Nguyệt Minh vỗ tay nói: “Được rồi, các ngươi vừa ăn độc dược độc môn có tác dụng chậm của vị sát thủ này, nếu như trong hai tháng không thể lấy được thuốc giải, các ngươi sẽ thối rửa mà chết, nếu các ngươi không muốn chết, thì đến Nhạn Lạc sơn, đến Thê Nhạn sơn trang trên núi tìm một người tên là Tưởng đại hán, nói với nàng ta là Kim Phú Quý bảo các ngươi đến tìm nàng ta, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.”

“Tưởng đại hán?” Nam Cung Dịch Thủ nghi ngờ nhìn hắn, hắn ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, gần như chưa nghe nói tới nhân vật này.

Dương Nguyệt Minh cười thần bí với hắn ta, dựa vào năng lực thu phục Ngũ Hoa đại vương của Tưởng Khinh Yên, muốn thu phục đám sơn tặc này chẳng qua là chuyện trong phút chốc, chuyện này giao cho nàng xử lý là ổn thỏa nhất.

Hơn nữa hắn cố ý để đám người này đi tìm Tưởng đại hán, mặc dù Tưởng Khinh Yên biết là hắn giở trò, nhưng với tính cách nóng nảy của nàng nhất định sẽ trừng trị đám người này một trận, cũng xem như dạy dỗ bọn họ.

Đám sơn tặc này nào dám nói chữ nào, chỉ liều mạng gật đầu cảm tạ.

Dương Nguyệt Minh lại nói: “Còn nữa, Tưởng đại hán làm người rất tàn bạo, nếu các ngươi dám làm một chút chuyện xấu, Tưởng đại hán nhất định sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn.”

Đám sơn tặc vừa nghe thì rùng mình, vị đại hán này nghe có vẻ rất đáng sợ.

Dương Nguyệt Minh xua tay, lười biếng nói: “Được rồi, cút đi.”

Đám sơn tặc sợ chết khϊếp vội vàng chạy đi, đợi bọn họ chạy xa rồi, Tần Ngộ Hề mới ôm đầu chậm rãi di chuyển, yếu ớt hỏi: “Mọi người cho bọn họ ăn gì vậy, nghe có vẻ rất đáng sợ......”

Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Thuốc độc tác dụng chậm, không nghe thấy sao, ngươi có muốn không, ta cũng cho ngươi một viên.”

Tần Ngộ Hề do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Mọi người có thuốc giải không? Nếu có thì ta có thể thử một chút....”

Dương Nguyệt Minh: “.........” Phát Tài mua đến đổi người này đi đi! Ta không muốn cậu ta làm bảo tiêu của ta nữa!

Nam Cung Dịch Thủ ý vị thâm sâu nhìn cậu ta: “Sau này ta có thuốc mới, ngươi có thể giúp ta thử thuốc.”

Ba người bọn họ rong ruổi cả đường, cuối cùng cũng gần tiếp cận ven bờ Đông Hải, mà càng gần Đông Hải, nhân sĩ võ lâm trên đường cũng càng nhiều, những người này đều mặc kình trang, tay cầm vũ khí, đi vội vã, và phương hướng đều là trấn Phá Lan bên bờ Đông Hải.

Tần Ngộ Hề thấy vậy càng căng thẳng: “Lúc trước nơi này không có nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy.”

Nam Cung Dịch Thủ ước lượng một chút nói: “Theo tình hình trước mắt, sợ là cao thủ có danh tiếng trong võ lâm đều đến rồi.”

Tần Ngộ Hề phồng mặt: “Bồng Lai đảo nhỏ như vậy, bọn họ gọi tới nhiều người như vậy, không chỉ là muốn tìm người của tháp Giáng Ma nhỉ.”

Nam Cung Dịch Thủ cảm thấy được gì đó, nhìn người vội vã đi về phía trước, giọng điệu khinh thường: “Bồng Lai đảo mặc dù ít lên tiếng, nhưng truyền thuyết chưa bao giờ dứt khỏi giang hồ, nhất là gia môn tuyệt học của đảo chủ Ninh Tố Hân, luôn bị võ lâm nhân sĩ ngấp nghé, huống hồ, truyền thuyết giang hồ Đông Hải Tiên Tung của cải giàu có, bảo vật khắp nơi, đảo chủ có gia sản bạc triệu. Lần này, sợ là có không ít người muốn nhân cơ hội đυ.c nước béo cò.”

Tần Ngộ Hề nghe vậy càng tức giận: “Không phải nói phát anh hùng thϊếp sao? Đây là anh hùng ở đâu ra chứ!”

Nam Cung Dịch Thủ cười lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần thắng rồi thì chính là anh hùng.’

Dương Nguyệt Minh liếc bọn họ, xen vào: “Các ngươi đừng suy đoán suy nghĩ của người khác.........”

Tần Ngộ Hề hơi bất mãn nhìn Dương Nguyệt Minh, bình thường thấy hắn cũng trượng nghĩa, lần này lại nói giúp cho những người võ lâm có rắp tâm bất lương, quả thật khiến người ta thất vọng!

Dương Nguyệt Minh trừng cậu ta, rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Ta cảm thấy bọn họ còn đê tiện hèn hạ hơn các ngươi nghĩ một chút!”

Tần Ngộ Hề: “............”

Nam Cung Dịch Thủ cười nói: “Sao lại nói vậy?”

Dương Nguyệt Minh trợn mắt: “Không bằng không chứng, chỉ nghi ngờ có người trốn trên Bồng Lai đảo, cũng không hỏi đảo chủ người ta, đã tự tiện kết hợp một đám người đến thảo phạt, hành vi này có khác biệt gì với lưu manh? Vậy hôm khác ta nói ta nghi ngờ con chó ta nuôi ở trong hào môn nào đó, vậy ta có phải cũng có thể dẫn người nhà ta tới đập nhà hắn không?”

Tần Ngộ Hề ra sức tán thành: “Không sai, chính là đạo lý này!”

Dương Nguyệt Minh liếc cậu ta: “Đừng tưởng ban nãy ta không nhìn thấy ánh mắt ác độc của ngươi!”

Tần Ngộ Hề: TOT

Ba người đang nói chuyện, đột nhiên thấy ba tên khất cái đi qua, mặc dù ba tên khất cái đó y phục rách rưới, nhưng dáng người khỏe khoắn, huyệt thái dương nhô ra, vừa nhìn là biết người luyện võ.

Bọn họ bước đi như bay, tốc độ còn nhanh hơn ba người Dương Nguyệt Minh cưỡi ngựa, rất nhanh đã đi đến trước mặt bọn họ.

Dương Nguyệt Minh sáng mắt lên, vội vàng chỉ bọn họ nói: “Mau cản bọn họ lại.”

Nam Cung Dịch Thủ không hiểu ý của Dương Nguyệt Minh, nhưng thấy hắn nói vậy, liền thúc ngựa tiến lên, đuổi đến trước mặt ba tên khất cái, chặn ngựa trước mặt bọn họ.

Ba tên khất cái đang đi đường, đột nhiên bị người ta ngăn cản, ánh mắt bất thiên nhìn Nam Cung Dịch Thủ, khất cái trung niên cầm đầu lên tiếng: “Vị thiếu hiệp này, không biết có gì sai bảo?”

Nam Cung Dịch Thủ nhìn Dương Nguyệt Minh đang chạy tới, Dương Nguyệt Minh xuống ngựa, ánh mắt phát sáng nhìn ba tên khất cái nói: “Ba vị anh hùng, mọi người là người của Cái bang sao?”

Nam Cung Dịch Thủ: “.........” Mù đến bước nào chữ, không nhìn thấy áo quần trên người ba người đó sao, đó đều là bang chúng cấp cao đó, phải gọi là trưởng lão đó biết không?

Nam Cung Dịch Thủ nhịn xuống kích động ôm mặt, khất cái cầm đầu thấy người đến là một thanh niên tuấn mỹ, lửa giận bị chặn vô cớ cũng tiêu tan, ánh mắt phòng bị gật đầu: “Có chuyện gì?”

Dương Nguyệt Minh càng sáng mắt hơn: “Nhìn dáng vẻ của mọi người, ở Cái bang nhất định có địa vị rất cao nhỉ?”

Khất cái trung niên cảm thấy trán mình lại nổi gân xanh.

Xin hỏi làm sao nhìn ra được rất cao cấp vậy? Ăn mặc rất nát? Hay là nhìn cực kỳ nghèo?

Đánh chết ông cũng không tin thanh niên trước mắt này có thể phân biệt được vải vóc trên người bọn họ, nếu như không phải nể phần hắn trông anh tuấn, bây giờ có lẽ hắn đã bị đánh một trận vứt bên đường rồi.