Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 46: Câu chuyện bài kiểm tra

Tác giả: Minh Dạ

Tôi tự hỏi, khoảnh khắc bất hạnh của con người sẽ đến như thế nào? Đột ngột? Có chuẩn bị? Hay không lường trước được? Hoặc đã biết trước?

Với tôi, đó là sự kết hợp của đột ngột và biết trước. Bởi vì, từ giây phút tôi giấu bài kiểm tra in đỏ thẫm con điểm mười nhưng thiếu số một, tôi đã biết chắc cái ngày bất hạnh của mình sẽ đến sớm. Thế nhưng, không ngờ nó lại ập đến đột ngột như vậy, khiến tôi không thể lường trước được bước đi này.

Hiện tại, cả nhà chúng tôi đang quây quần bên nhau, trước mặt là mâm cơm nóng hổi, chỉ thiếu mỗi bát canh rau. Nhưng không sao, không ăn cơm chan canh rau thì ăn cơm chan nước mắt cũng được, như nhau cả mà.

Ừ, không sao thật mà. Quen rồi. Tôi quen mà...

Ngay lúc này, trái tim tôi đang rỉ ra từng giọt nước mắt cay đắng, lòng đau như cắt, từng cơn đau âm ỉ đánh vào tâm trí tôi, khiến tôi không muốn nhìn lại thực tế.

Ánh mắt rực lửa của mẹ nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra, nhưng khi nhìn qua phía tôi thì lại chứa đầy sự lạnh lẽo. Bố cũng im lặng từ nãy, ông ấy vẫn ăn uống bình thường, làm lơ tín hiệu cầu cứu của tôi.

Mặc dù tôi cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng những cố gắng của tôi đều vô nghĩa. Bố nhắm mắt làm ngơ trước sự việc này, ông lặng lẽ đáp trả ánh mắt cầu cứu của tôi bằng ánh nhìn chứa hàm ý: Tự lực cánh sinh đi con trai, không ai giúp được con đâu. À, còn nữa, chúc con thượng lộ bình an, chốc nữa nếu còn sống thì hú một tiếng.

Bố à, sao bố lại vô tình như thế! Nhìn con đáng thương như vậy mà bố không động lòng một chút nào hay sao?! Đã thế còn có tâm trạng ngồi ăn uống thoải mái nữa! Bố không thương con nữa rồi...

Vì lý tưởng sống cao cả, vì tương lai của tổ quốc, vì thế giới cần một nhân tài nên tôi quyết định giải cứu bản thân khỏi tình thế "ngàn cân treo sợi tóc" này.

Mẹ tôi đập mạnh tay xuống bàn, tiếng đập mạnh đến nỗi khiến tôi giật bắn mình. Mẹ dùng giọng điệu tức giận, quát lớn: "Con biết sai ở đâu chưa?"

Mồ hôi lạnh sau lưng tôi chảy ròng ròng, hai tay đan chặt vào nhau, cả người trở lên căng thẳng. Tôi lí nhí đáp trả lại lời nói của mẹ: "Dạ... Con... Con biết sai rồi ạ!"

"Sai ở đâu?" Mẹ nghiêm khắc hỏi lại.

"Sai ở, sai ở chỗ là... là đã giấu bài kiểm tra và không báo cáo lại thành tích học tập cho mẹ biết."

Hức, nếu biết trước giờ phút này đáng sợ như vậy thì tôi chẳng khai luôn từ hôm nhận được bài kiểm tra rồi! Con xin lỗi mẹ, mẹ tha cho con nốt lần này đi, con thề là lần sau con không thế nữa! Lần này con hối hận rồi, con xin lỗi vì đã lừa dối mẹ...

Tuy rằng trong đầu hiện lên cả hàng tràng câu nói xin lỗi, nhưng cổ họng tôi khô khan, như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra được lời xin lỗi nào.

Tôi cúi gằm mặt xuống bàn, cả người vẫn trong trạng thái căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng. Vì cúi đầu xuống nên tôi không rõ cảm xúc trên mặt mẹ lúc này như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói không rõ cảm xúc của mẹ truyền đến:

"Vậy tại sao không cho mẹ xem bài?"

Tôi cắn cắn môi, ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì con sợ mẹ biết thì mẹ sẽ chửi con!" Lời nói vừa dứt, tôi liền lập tức cúi đầu xuống nhìn mặt bàn.

"Còn gì nữa không?" Giọng nói của mẹ bình tĩnh hơn khi nãy, nhưng trong đó vẫn còn vương vấn một chút tức giận.

"Dạ, còn... Còn nữa, con... con sợ mẹ... con sợ mẹ thất vọng..." Càng nói, âm thanh của tôi càng nhỏ dần, đến cuối cùng là im bặt.

Chẳng hiểu sao lúc chơi với đám bạn tới lại có thể dễ dàng nói chuyện liên tục mà không bị vấp, kể cả khi trong hoàn cảnh tôi làm sai, tôi cũng có thể dễ dàng xoay chuyển tình thế. Nhưng mà, trước sự chất vấn của mẹ, tôi lại không thể ngay lập tức đáp lại.

Bởi có lẽ lần này tôi hoàn toàn sai. Hoặc cũng có thể do tôi sợ trong đôi mắt của mẹ hiện lên sự thất vọng về đứa con này. Tuy rằng bình thường điểm tôi cũng khá thấp nhưng chưa lần nào làm bài kiểm tra lại được không cả.

Tâm trí tôi đang chìm đắm trong sự hối hận, thì phía đối diện, mẹ tôi thở dài một tiếng: "Haiz, thôi được rồi, lần này là cuối, tuyệt đối không có lần sau."

Vừa nghe được câu này, cả người tôi đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười nói cảm ơn mẹ một tiếng.

"À, đúng rồi! Cho dù còn có giấu bài kiểm tra hay không thì vẫn bị ăn chửi thôi, nên có giấu cũng vô ích."

Mẹ thả xuống câu nói này khiến tôi, một người vừa trải qua trận chiến gay cấn và đang uống nước nghỉ ngơi ho sặc sụa.

"Ơ kìa mẹ, mẹ nói kiểu gì mà..."

Bố tôi khẽ mỉm cười khi thấy hoàn cảnh trước mắt này. Thế là cả nhà tôi vẫn cùng nhau quây quần ăn cơm.

Đang lúc cả nhà cười đùa hạnh phúc thì tiếng chuông báo thức vang lên.

Tôi lập tức bật dậy, đá tung cái chăn ra, chạy đến chỗ bàn học. Tờ giấy thi điểm mười thiếu số một vẫn còn đấy.

Phù! May quá! Nó vẫn còn ở đây! Nhưng mà, giấc mơ kia là sao? Chẳng lẽ đó là tín hiệu từ vũ trụ gửi đến ư? Không được, phải xử lý ngay!

Tiếp đó, tôi cầm bài kiểm tra và chạy xuống phòng bếp, đưa cho mẹ xem.

"Mẹ, đây là bài kiểm tra mười lăm phút của con. Con xin lỗi vì điểm không tốt, lần sau con sẽ cố gắng hơn để hoàn thành tốt để được lên lớp!"

Mẹ tôi bình tĩnh cầm tờ giấy kiểm tra, bà ấy không phản ứng gì cả khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Mãi đến nửa phút sau, mẹ tôi mở miệng, chậm rãi nói: "Thực ra để lên lớp cũng không khó lắm, một là lên lớp, hai là lên chầu trời. Thế thôi! Đơn giản mà!"

Tôi: "..." Dạ vâng, đơn giản mà mẹ.

_____________________________

Hoàn chương 46

23/06/2022