Tác giả: Minh Dạ
Mùa hè, mùa của sự nóng bức, là cái mùa đặc sản của tóc bết. Đây là một điều xấu, vì thế cho nên anh em chúng tôi đã quyết định tổ chức một cuộc hội nghị để giải cứu tóc bết.
Cuộc hội nghị này diễn ra tại hội trường Message, thuộc tổ chức "Năm trăm anh em siêu nhân Gao".
Nhìn thì có vẻ hay đấy, nhưng lại chẳng có mấy đứa tham gia. Chúng nó cứ lấy cớ này nọ để trốn. Đừng tưởng tôi không biết cái gì, thực ra tôi biết hết đấy!
Phong Nguyên tôi đây là một thiên tài trời sinh! Hừ, một lũ phàm nhân ngu xuẩn, các ngươi tưởng mấy cái cớ cỏn con ấy có thể lừa được thiên tài là ta đây ư! Đúng là thiếu hiểu biết!
Thôi được rồi, dù sao ta biết các ngươi khác ta, nên lần này ta sẽ khiến cho các ngươi mở mang tầm vóc, à nhầm, tầm mắt!
Âm thanh "ting ting" vang lên, báo hiệu cuộc họp bắt đầu. Mở màn hội nghị là lời giới thiệu đầy trân trọng và xúc tích của thằng A.
[A đã gia nhập hội độc thân: Kính chào các vị đại biểu, các vị khách quý đã về dự hội nghị ngày hôm nay!]
[A đã gia nhập hội độc thân: Kìa anh em, vỗ tay vài cái đi, cho tao đỡ quê.]
Mày nói thế thì càng quê hơn đấy!
Tôi thầm nghĩ trong đầu, tặng cho thằng A vài câu khinh bỉ. Nhìn cái tên của nó tôi lại nhớ đến vụ việc nó bị mất mười cái nick Facebook. Mà điểm chung của những lần bị mất nick đều đặt tên liên quan đến cơm chó với bạn gái. Tôi chắc chắn một điều, đó là do nghiệp quật hết cả.
Một cái thằng chưa có bạn gái, độc thân từ trong trứng, ế ẩm tám đời bảy kiếp lại chuyên đi đặt những tên chứng tỏ bản thân mình là hoa có chủ. Xời, người như nó ế là xứng đáng!
Còn tôi thì chỉ độc thân sương sương mười sáu năm cuộc đời chứ có nhiều đâu! Nếu tương lai mà không kiếm được em nào thì chứng tỏ con tim đã chọn theo chủ nghĩa độc thân, chứ tuyệt đối không phải là do tôi ế!
[Nhà Nam đã hết muối: Tao vỗ tay cho mày rồi đấy! Mày không nhìn thấy lại còn trách tao!]
Bố thằng dở hơi! Thằng A làm sao mà nhìn xuyên thấu qua màn hình được, đương nhiên là không thấy mày vỗ tay rồi!
Mà sao ai cũng đổi tên mới thế nhỉ? Có mỗi mình tôi là chung thủy với cái tên cũ. Quả không hổ là mình, quá tuyệt vời! Làm gì cũng trọng tình trọng nghĩa như vậy, thật là đáng khâm phục!
Ủa? Từ từ! Sao nhà thằng Nam lại hết muối nhỉ? Hết rồi sao không đi mua? À, cái này không phải trọng điểm. Bảo sao gần đây nó nhạt thế, thì ra là do nhà hết muối!
Mà nó cũng ngu thật, chẳng phải hết muối rồi thì còn chai nước mắm Nam Ngư thượng hạng, chất lượng cao được bà con tin dùng đó ư? Thế mà cũng không biết đường lấy ra mà dùng!
[Chuyên Văn bị trĩ: Bây giờ vào vấn đề chính.]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Đúng rồi, đang nói về cái gì mà đi xuồng tóc ấy nhỉ?]
[Cao nhân đã tu tiên đắc đạo thành công: Chuyện là anh em bọn tao hẹn nhau ra tiệm làm tóc. Tao đang tìm kiểu tóc nào phù hợp với gương mặt "hoa nhường nguyệt thẹn" của tao đây...]
Cái thằng "Chuyên Văn bị trĩ" là thằng C, do cái hôm kiểm tra dùng điện thoại trong giờ, bị cô bắt gặp rồi nói "vãi", nên được thầy hiệu trưởng thưởng cho quyển nội quy trường học, giao cho nó về chép cho nhớ. Đến khi chép xong tờ thứ một trăm tám mươi lăm, nó than ngắn thở dài đau lưng, rồi đến bị trĩ, xương khớp các thứ...
Còn cái đứa "Cao nhân đã tu tiên đắc đạo thành công" mới cày game xong, rank của nó lên rồi, lên chầu trời. Và để kỉ niệm cho đợt lên rank này, nó đã đặt quả tên rất dạt dào cảm xúc. Tôi nghĩ mình cũng nên gợi ý cho nó mấy kiểu tóc để chúc mừng nó.
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Mày thấy cái kiểu đầu sáng bóng óng ánh lung linh như thế nào? Vừa dễ gội đầu, lại không cần phải soi gương làm đẹp, tiện lợi không?]
[Cao nhân đã tu tiên đắc đạo thành công: Tiện cái tiên sư nhà mày! Bố lại triệu tập năm trăm anh em siêu nhân Gao đến dạy dỗ cho mày mở mang tầm mắt bây giờ!]
Ối giời ơi! Bạn giỏi ghê cơ! Mình sợ bạn rồi đấy!
Đúng lúc tinh thần chiến đấu của tôi đang dâng trào thì đoạn tin nhắn của chúng nó lại làm tôi cười muốn nội thương luôn.
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Mà chúng mày ơi, tao cho con mèo nhà bác tao đi cùng được không?]
[Nhà Nam đã hết muối: Để làm gì?]
Ừ, đúng rồi, đi làm tóc mà mang theo mèo để làm gì? Hay là không có tiền nên phải mang mèo đi để trả thay hả?
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Con mèo nhà bác tao lông nó mọc dài quá, nên bác tao bảo tao mang đi tỉa bớt cho nó.]
[A đã gia nhập hội độc thân: Cần gì phải mang đi tỉa lông, mày chỉ cần dạy nó học đạo hàm là lông nó tự rụng hết ngay mà!]
[Nhà Nam đã hết muối: Công nhận đúng thật, vừa nhanh, vừa tiện, lại tiết kiệm tiền. Mày hiếm khi nói được câu khôn đấy!]
Tôi thấy chúng nó quên mất một sự thật rất quan trọng nên đành phải dành chút thời gian để nhắc nhở chúng nó.
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Hình như chúng mày quên mất một điều, thằng kia nó học giỏi Toán thứ hai từ dưới lên.]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Thì làm sao? Mày không phải ở đấy chọc ngoáy vào nỗi đau của tao! Đừng quên mày còn xếp hạng nhất từ dưới lên đấy!]
Cái đấy bố mày biết thừa! Cần méo gì mày nhắc! Mày bảo tao chọc ngoáy vào nỗi đau của mày, nhưng mày lại sát muối vào vết thương của tao!
Thôi, may cho nó là tôi hiền lành lương thiện, không so đo với nó.
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Để mày dạy đạo hàm thì tóc mày chẳng rụng trước lông con mèo rồi!]
[Cả nhóm:...]
Cũng... Cũng hợp lý phết nhỉ?!
_______________________________
Hoàn chương 45
23/06/2022