Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 44: Biệt danh ở nhà

Tác giả: Minh Dạ

Nhà của Bạch Nguyệt.

Hôm nay, nhóm ba người Bạch Nguyệt, Yến Nhi, Hạ Lam cùng tập trung đến nhà Bạch Nguyệt để làm bài thực hành cô giao. Nói cho hay thì đó là thực hành, chứ sự thật là ba người đang ngồi chơi bài, ăn uống, buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau.

"Èo, sao hôm nay trời nóng thế?!" Bạch Nguyệt mặt mũi cau có than vãn, giọng điệu có chút khó chịu.

Thời tiết hiện tại rất oi bức, nhiệt độ ngoài trời cũng khoảng 39⁰C. Không biết do đâu mà năm nào nhiệt độ cũng phải tăng một chút. Ngày này năm ngoái tuy trời cũng nóng nhưng không đến nỗi gay gắt như thế này.

Yến Nhi búi tóc cao lên, để lác đác vài sợi phía mang tai, mặc chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi bò. Vì trời nóng nên mặt cô nàng đỏ bừng bừng, mồ hôi chảy thấm ướt cả lưng áo. Ấy thế mà điều đó cũng không thể ngăn cản Yến Nhi tiến bước với đam mê được.

Trên tay Yến Nhi cầm những lá bài, ánh mắt nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ đăm chiêu suy nghĩ nên đánh con bài nào tiếp theo. Vừa nghe Bạch Nguyệt than thở, Yến Nhi liền đáp lại: "Năm nào chả thế, trời nóng như đang ở trong chảo vậy, có cái gì lạ đâu!"

Hạ Lam huých nhẹ cùi chỏ vào người Yến Nhi, ra hiệu đã đến lượt Yến Nhi đánh bài. Cô gái này ăn mặc đơn giản hơn mọi ngày.

Bình thường, cô nàng phải làm đủ bảy bảy bốn chín kiểu tóc, một tuần không trùng kiểu tóc nào, quần áo giày dép cũng ba ngày không trùng nhau. Khác hẳn mọi hôm, Hạ Lam buộc tóc đuôi ngựa, mặc cái áo cộc trắng thùng thình, quần đùi rộng thênh thang, như trẻ con trộm đồ người lớn để mặc vậy.

Hạ Lam vừa đánh bài vừa triển khai kĩ năng "bà tám" của mình, không để nó bị mốc ở xó xỉnh nào đó: "Trời nóng là việc của trời, còn bọn mình cứ chơi thoải mái đi đã, nóng quá thì có điều hòa đấy."

Cả hai người kia gật đầu đồng ý. Đúng vậy, bây giờ cứ chơi trước, có việc gì thì tính sau, người ta đã bảo tinh thần thoải mái mới quan trọng, vì thế, chơi mới là chân ái.

Thấy hai đứa bạn thân của mình đã giác ngộ được chân lý, Hạ Lam bày ra vẻ mặt hài lòng, sau đó tiếp tục phát huy kĩ năng của mình: "Mà này, tao hỏi cái. Ở nhà chúng mày có tên gọi khác không? Cái kiểu giống biệt danh ấy!"

Bạch Nguyệt vuốt cằm suy nghĩ. Hình như, hồi nhỏ cô cũng được gọi bằng biệt danh rồi, lúc cô vẫn sống cùng bố mẹ. Hồi ức những năm còn bé ập đến, cái thế giới màu hồng tươi đẹp ấy hiện lên trong đầu cô. Bố mẹ cô cùng dắt tay cô đi trên vỉa hè, gia đình cười nói hạnh phúc.

Mẹ âu yếm ôm cô vào lòng, nhẹ giọng gọi hai tiếng "cục cưng", sau đó lấy khăn lau chùi cái miệng nhỏ nhắn vì ăn kem nên bị bẩn. Thế nhưng hạnh phúc này chẳng kéo dài được bao lâu...

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong quá khứ, Bạch Nguyệt bừng tỉnh, thoát khỏi dòng kí ức. Cô nhẹ lắc đầu, tuy tuổi thơ cô có chút đau buồn nhưng cũng có hạnh phúc. Bỏ qua những chuyện không vui đó đi, dù sao cũng chỉ là quá khứ, cuộc sống hiện tại của cô đang rất vui vẻ.

Bạch Nguyệt quay ra bàn tán cùng hai cô bạn thân, cô cũng có chút tò mò, Yến Nhi ở nhà có biệt danh là "Nhi đen", nhưng rõ ràng cô nàng này trắng lắm cơ mà! Tại sao lại vậy nhỉ?

"Này, Nhi, sao chị mày lại gọi mày là 'Nhi đen' thế? Tao thấy mày trắng mà, có đen đâu?!" Bạch Nguyệt hỏi bằng giọng điệu nghi hoặc.

Yến Nhi giật mình, quay đầu nhìn sang phía khác, nở nụ cười gượng gạo, lắp bắp đáp lại Bạch Nguyệt: "À, thì... Cái này... Chuyện này... Chuyện này cũng không... Không có gì quan trọng..."

Hạ Lam uống một hộp sữa, vểnh tai lên nghe ngóng, chưa đợi Yến Nhi nói xong thì cô nàng này đã chen mồm vào nói: "Mày hỏi nó làm gì hả Nguyệt? Hỏi tao đây này, tao kể cho mà nghe."

"Không được!" Yến Nhi vội vội vàng vàng cản trở Hạ Lam, thế nhưng tài năng buôn chuyện từ nhỏ, Hạ Lam hoàn toàn có thể vượt qua cái rào cản "Yến Nhi" này.

"Không cái gì, đã là bạn bè rồi thì cần gì phải giấu. Thực ra, hồi còn bé..."

Hồi còn bé, Hạ Lam và Yến Nhi là đôi bạn học chung lớp mầm non. Vì thế, mỗi khi đi học, hai người đều hẹn ở đầu ngõ, sau đó cùng nhau đi đến trường.

Một ngày nọ, mẹ của Hạ Lam đi làm sớm, nên cô bé cũng đi học sớm hơn mọi ngày. Vì thời gian còn nhiều nên Hạ Lam quyết định đến nhà của Yến Nhi chơi.

Yến Nhi lúc nhỏ là một cô bé khá xinh xắn, nhưng vì ham chơi và hay đi ngoài nắng nên làn da hơi ngăm đen. Nhưng mà đây cũng không phải là lý do cái biệt danh của Yến Nhi ra đời.

Chị của Yến Nhi có mua về một con chó màu đen tuyền, với bộ lông óng ả. Sáng hôm đó, Hạ Lam đến rủ Yến Nhi đi học, và cô nàng tình cờ gặp được giai đoạn đặc biệt của Yến Nhi, cái ngày mà biệt danh "Nhi đen" ra đời.

Chị của Yến Nhi lấy một bát cơm ra, vẫy tay gọi: "Đen ơi, đen!" Chị ấy gọi mấy câu liền, Yến Nhi lầm tưởng rằng chị ấy gọi cô bé, nên đáp lại, "Chị gọi gì em hả?"

Tiếp đó, con chó đen chạy đến, chị ấy mang cơm đến cho nó ăn, rồi quay sang nói với Yến Nhi: "Ơ, tao gọi con chó mà?" Song, như nghĩ đến điều gì đó, chị ấy bỗng bật cười, "Chẳng lẽ mày tưởng tao gọi mày à?"

Thế là từ đó mọi người trong nhà Yến Nhi đều gọi cô nàng bằng cái tên "Nhi đen", có lúc gọi là "Đen" luôn.

Bạch Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt, sau đó là tiếng nói trong trẻo của cô nàng truyền đến: "Không ngờ lịch sử biệt danh của mày lại huy hoàng như thế!" Cả Bạch Nguyệt và Hạ Lam đều cười ầm lên.

Yến Nhi: "..." Hừ, chúng mày cứ cười đi, rồi tao sẽ cười lại chúng mày cho mà xem!

________________________________

Hoàn chương 44

23/06/2022