Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 47: Ngày thường

Tác giả: Minh Dạ

Nhiều lúc tôi thấy một số thứ kì lạ lắm. Chẳng hiểu sao nó lại có thể như thế được, ví dụ như mấy cái thuật ngữ của dân mạng. Sao bọn họ có thể nghĩ ra lắm từ thế nhỉ? Đương nhiên cũng có thể lý giải rằng tuổi trẻ đầu óc sáng tạo, tư duy phát triển nhanh chóng.

Thế nhưng mà, tại sao bọn họ lại có thể chế ra cái từ "Fwb" (*) được chứ? Trong lòng tôi biết rõ nó chính là "Friends with benefits" nhưng trong đầu tôi nó lại tự động dịch thành "Friends with bún đậu mắm tôm".

(*) FWB thật ra là viết tắt của từ “Friends with benefits” trong tiếng Anh, được hiểu theo nghĩa là “bạn bè với những lợi ích”, ý chỉ những mối quan hệ “trên mức thân thiết” giữa 2 người bạn.

Nghe được lời tâm sự của tôi, thằng D đồng cảm khuyên bảo: "Không sao đâu, cái đấy thì có gì phải lo lắng, mày dịch là "Friends with bún đậu mắm tôm" còn đỡ. Tao còn tưởng nó là "Friends with bài tập về nhà", thế nên là đồng chí à, phấn chấn lên đi, cậu không cô đơn đâu."

Ờ, cảm ơn lời khuyên hữu ích của đồng chí, đồng chí khuyên thế thà đừng có khuyên còn hơn. Mẹ nó, khuyên như khuyên!

Tôi tặng cho nó một cái nhìn sắc bén, khinh thường hừ một tiếng, quay mặt về phía khác, không thèm nhìn đám anh em này nữa.

Định lấy điện thoại ra lướt Facebook một chút thì bất chợt nhớ ra là mình mới bị mất nước, à nhầm, mất nick.

Nhắc tới mất nick lại là một đợt đau thương, tôi cứ nghĩ bản thân mình dạo này tu tâm dưỡng tính, bớt đi khẩu nghiệp lung tung để tích đức cho bản thân. Nhưng ai ngờ rằng sau một thời gian không khẩu nghiệp, cái nick Facebook vì thiếu muối trầm trọng nên đã bị bay màu.

Tất cả là tại tôi! Là do tôi quên cho nó đi khẩu nghiệp, để nó bị thiếu muối mà không phát hiện ra. Mà nó cũng ngu, đã thiếu muối rồi không biết gọi tôi một tiếng để tôi đi mua chai nước mắm Nam Ngư về cho nó uống dần!

Vì thế, chuyện này không thể trách một mình tôi được! Trong này ai cũng có lỗi, mình phải hiểu rõ điểm yếu của bản thân thì mới trưởng thành được!

Qua lần bị mất nick này, tôi đã rút ra được một bài học vô cùng quan trọng, đó chính là làm gì cũng phải có sự chuẩn bị, phải biết điểm dừng và đặc biệt là phải biết mình là ai!

Đúng vậy, từ lần sau tôi sẽ chuẩn bị sẵn mấy cái nick nữa để đề phòng trường hợp bị mất nick tiếp thì sẵn tiện có cái để dùng. Phải biết điểm dừng có nghĩa là tôi sẽ khẩu nghiệp thỏa thích đến khi nào con tim bảo dừng thì sẽ dừng lại sau.

Bài học cuối cùng là bài học quan trọng nhất: Phải biết mình là ai! Đương nhiên, tôi chính là Phong Nguyên, là thiên tài của thế kỷ, là bông hoa rực rỡ chói lóa của tổ quốc, có một tương lai sáng ngời.

Và hơn thế nữa, tôi chính là cháu ngoan bác Hồ, hồi đi học mầm non năm nào cũng được giấy chứng nhận "Phiếu bé ngoan" phiên bản đặc biệt.

Để đạt được những thành tựu to lớn như bây giờ, tôi đã phải phấn đấu nỗ lực không ngừng nghỉ, cho dù có khó khăn đến mấy tôi vẫn cứ vững bước trên con đường thành công.

Thế nhưng, tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi đã cố gắng cả ngày lẫn đêm nhưng level trong game của tôi nó không nhúc nhích lên một chút nào cả là sao?

Tôi vẫn luôn an ủi bằng cách lừa dối bản thân rằng đó chỉ là một chút trục trặc nho nhỏ của cuộc sống mà thôi. Nhưng lớp màng ảo tưởng này bị thủng ngay lập tức khi tôi biết được đám anh em kia đứa nào đứa nấy đều lên rank một cách nhanh chóng, chỉ mình tôi dậm chân tại chỗ.

Tôi: "..." Chúng mày lắp tên lửa hãng nào đấy, để mai bố mày mua!

Mà nãy giờ chúng nó cứ cắm đầu vào điện thoại suốt, cả tuần mới có một hôm Chủ Nhật, chẳng chịu nói chuyện với nhau gì. Không nói cái gì thì làm sao mà tìm hiểu nhau được, mai sau ra ngoài đường người ta có hỏi gì, nhỡ không trả lời được lại mang tiếng "Anh em cây khế".

Chính vì lẽ đó, tôi quyết tâm hi sinh bản thân, mở đầu câu chuyện: "Này, chúng mày, chiều nay được nghỉ lớp học thêm à?"

Đầu học kì hai, do thành tích học tập đáng ngưỡng mộ quá, nên các vị phụ huynh đã đăng ký cho con em học sinh học một lớp học thêm, bao gồm cả mấy đứa bọn tôi, trừ thằng Nam ra vì nó học giỏi rồi.

Mặc dù vậy, thằng Nam vẫn đăng ký học cùng chúng tôi, bởi vì tình anh em gắn kết bền lâu của chúng tôi không thể nào bị chia cắt bởi một lớp học thêm được.

Cả đám ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt nóng bỏng, rực cháy, sáng chói như đèn ô tô nhìn vào tôi.

"Thế á?" Cả đám nghi ngờ hỏi.

"Ừ, tao mơ thế!" Trước ánh mắt rực lửa của chúng nó, tôi giáng xuống một câu nói như chậu nước lạnh dội xuống, làm dập tắt ánh lửa trong mắt chúng nó.

"Mẹ cha cái thằng dở hơi này!"

"Chiều hẹn nhau ở cổng trường!"

"..."

Cả đám bỗng lên cơn, tôi thấy tình hình không ổn, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, nên nhanh trí bẻ lái sang hướng khác: "Ây, anh em, bình, bình tĩnh. Tôi đùa mà, chỉ là đùa thôi, làm gì mà căng!"

Vừa nói xong thì cả đám xôn xao đáp trả, đứa này đứa kia nói hàng tràng.

Tóm tắt lại là chuyện tôi vừa làm gây ảnh hưởng rất lớn đến tình anh em, khiến chúng nó mất lòng tin vào tôi, rồi nặng hơn nữa là mất niềm tin vào cuộc sống.

Hậu quả nghiêm trọng nhất là khiến cảm xúc của chúng nó không ổn định, đang vui vẻ cao hứng, tự nhiên lại bị tụt dốc không phanh. Cảm xúc không ổn định dễ khiến tụi nó bị bệnh tâm lý, nếu chúng nó mà bị bệnh thật thì tôi phải chịu trách nhiệm.

Tôi: "..." Vãi cả các bạn ạ!

Mà thôi, cũng may tôi rộng lượng bao dung, không chấp nhặt với những đứa lòng dạ nhỏ nhen thích tính toán chi li như bọn nó, nên tôi sẽ bỏ qua.

"À thì, mình lừa dối các bạn như thế mình cũng ăn năn lắm! Nhân tiện đây thì mình cũng nói luôn điều này, bản thân mình là người lắm mồm, mà các bạn xung quanh thì chăm học, đôi lúc mình thấy làm phiền người khác!"

Tôi nói xong, cả đám mở to mắt nhìn, có đứa còn cười ha hả. Thằng B bĩu môi trợn mắt nói:

"Nguyên mà cũng biết điều này sao?"

Này, bạn ơi, coi thường người ta quá rồi đấy!

____________________________

Hoàn chương 47

24/06/2022