Vào trong lão phu nhân đã đợi sẵn hai người: “Tiểu Mẫn, vào đây ngồi với bà đi con.”
Chu Mẫn gật đầu đi tới, lão phu nhân vỗ bàn tay lạnh giá của cô hỏi: “Sao vậy con? Sao lại để lạnh như thế này?”
“Dạ không sao ạ! Bà gọi con có chuyện gì sao?”
“À, lâu không gặp nên bà muốn ăn cơm với con. Thiên Hải không nói với con sao?”
“Anh ấy không nói ạ! Anh ấy tự nhiên kéo con tới đây đó bà.”
“Thằng ranh này thật là, thời gian quá nó khiến con tức giận lắm sao? Hay nó làm gì khiến con không vui? Con cứ nói hết cho bà nghe đi, bà nhất định sẽ không để yên cho nó.” Lão phu nhân hỏi.
Chu Mẫn muốn kể cho bà nghe chuyện của Loan Loan, nếu cô kể chắc chắn bà sẽ giúp cô, nhưng cô lại không kể.
“Anh ta đưa Cố Vân về nhà, con đã nói không thích nhưng anh ta vẫn cố tình đưa, còn đuổi con ra khỏi nhà, một tuần hôm nay mới gọi và đưa con về đây. Nếu bà không gọi chắc anh ta đã không nhớ tới con.”
“Nó đuổi con ra khỏi nhà vì Cố Vân? Nó dám làm như vậy sao?”
“Vâng, có quản gia Giang chứng kiến ạ!”
“Được rồi, bà sẽ không để yên cho nó, nhật định không để yên. Con ở lại đây ngủ với bà được không? Gần đây con gầy đi rất nhiều, có phải có chuyện gì xảy ra không?”
“Dạ không có gì hết thưa bà, chỉ là con chạy nhảy bên ngoài nhiều nên mệt thôi ạ!”
“Vậy thì tốt, bà chỉ sợ con mệt thôi. Bà xem con giống như cháu gái ruột của bà và cũng rất thương yêu con.” Lão phu nhân nói.
“Vâng, con cảm ơn bà.”
Lão phu nhân kéo cô vào trong nhà, khi thấy Lục Thiên Hải bà cũng không quan tâm.
“Bà sao thế ạ? Cháu trai của bà ở đây mà.” Lục Thiên Hải chạy theo sau.
“Cậu không xứng nói với tôi những lời đó. Tốt nhất cậu nên suy nghĩ thật kỹ về những chuyện mình đã làm đi, tôi không rảnh để giải thích cho cậu biết đâu.” Lão phu nhân nói xong liền quay người rời đi.
Lục Thiên Hải khó hiểu nhìn bà rồi lại quay sang nhìn Chu Mẫn, trong đầu không ngừng liên tưởng tới chuyện cô đã mách lẻo chuyện của Cố Vân. Hắn đi tớ huých cô một cái: “Cô nói gì với bà tôi vậy?”
“Tôi không nói gì nên anh có thể yên tâm.” Chu Mẫn hất tay Lục Thiên Hải và đi về trước.
Lục Thiên Hải nhìn bóng lưng của Chu Mẫn trong lòng đầy tức giận.
Cả quá trình ăn Chu Mẫn đều im lặng, chỉ khi lão phu nhân gắp đồ ăn cô mới đưa bát ra nhận. Gần đây cô không muốn ăn gì hết, cũng không muốn làm gì.
“Con thấy không khỏe ở đâu sao?” Lão phu nhân hỏi.
“Dạ không, chỉ là con thấy no thôi bà. Mọi người cứ ăn đi ạ!” Cô trả lời.
“Nếu thấy mệt con hãy lên phòng nằm nhé! Trên tầng có phòng riêng dành cho con.” Lão phu nhân chỉ lên phòng.
Chu Mẫn lắc đầu: “Thôi ạ! Con không sao đâu bà.”
Mọi người trong phòng đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng không ai dám tỏ ra ngoài.
Khi ra về Chu Mẫn ngồi trong xe chờ Lục Thiên Hải. Trương Vũ ở ghế lái quay lại hỏi: “Phu nhân, gần đây cô vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, tôi vẫn khoẻ. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Tôi thấy cô rất gầy, hãy cố gắng ăn vào nhé! Chuyện gì tới cứ để nó tới, hãy sống thật tốt là được.” Trương Vũ nói.
“Ừm, có lẽ người tốt nhất với tôi chỉ có anh, quản gia Giang và bà nội thôi. Tôi sẽ sống thật tốt.” Chu Mẫn cười trả lời.
Trương Vũ còn định nói chuyện, nhưng bị tiếng đập cửa của Lục Thiên Hải chặn lại. Hắn ngồi vào trong xe với gương mặt tức giận: “Cô đã nói gì với bà tôi?”
“Tôi không nói gì hết.”
“Không nói? Không nói, mà bà lại đem cỗ phần của tôi chuyển qua cho cô? Cô đúng là biết nói đùa.”
“Tôi không nói đùa, anh tin hay không là chuyện của anh.” Chu Mẫn trả lời.
“Tôi không tin cô, hoàn toàn không tin. Nếu cô không nói bà nội sẽ không tức giận, bà sẽ không quan tâm tới tôi.” Lục Thiên Hải kéo tay cô.
Chu Mẫn khó chịu hất tay hắn ra: “Nếu muốn biết sự thật thì hãy đi hỏi bà anh đi, đừng làm phiền tôi. Tránh ra.”
Lục Thiên Hải lại giống như đĩa vậy, bám chặt không chịu buông ra. “Tất cả là do cô, nếu không hỏi cô thì hỏi ai?”
“Tôi nói rồi, không phải tôi chính là không phải. Dù anh có ép tôi cũng không nói ra được.” Chu Mẫn nói xong quay người ra cửa sổ, cô rất muốn nói cho lão phu nhân nghe chuyện kia, nhưng lại không có can đảm để nói.
“Cô vẫn không chịu nói?”
“Tôi phải nói các gì? Tôi nên nói gì anh mới tin?”
“Nói những gì cô đã nói với bà nội của tôi.”
“Tôi nói tôi không nói gì với bà, dù tôi có nói bao nhiêu lần anh cũng không tin, vậy tôi sẽ không nói, sẽ không quan tâm tới anh nữa.” Chu Mẫn nói.
Lục Thiên Hải nhìn gương mặt của cô qua kính cửa xe ô tô, gương mặt vô cùng tức giận.
“Dừng xe ở phía trước.” Lục Thiên Hải tức giận nói.
“Phía trước sao?” Trương Vũ khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy. Nhưng phía trước không có xe, cũng không có người đi lại.”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn cậu dừng lại phía trước, ngay bây giờ.” Lục Thiên Hải nói.
Trương Vũ dừng xe lại, Lục Thiên Hải quay qua nói với Chu Mẫn: “Xuống xe.”
Chu Mẫn nhíu mày hỏi: “Tôi xuống?”
“Ở đây có cô, tôi và Trương Vũ. Trương Vũ lái xe, không đuổi cô xuống chẳng lẽ đuổi tôi?” Lục Thiên Hải hỏi ngược lại.
Chu Mẫn liếc xéo hắn rồi mở cửa xe bước xuống dưới, trướ khi đóng cửa lại cô nói: “Tôi sẽ không để yên chuyện này, tôi sẽ nhớ lần này.” Nói xong cô đóng cửa lại.
Xe của Lục Thiên Hải chạy thẳng về trước, Chu Mẫn đứng đó nhìn bóng lưng chiếc xe đến xuất thần. Hắn đúng là lạnh lùng nhẫn tâm, sao hắn có thể vứt bỏ cô ở nơi không người này?
Điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, Chu Mẫn lấy ra xem thì thấy người gọi tới là Giang Phong. Anh đúng là biết tìm thời cơ để gọi.
“Alo?” Chu Mẫn hỏi.
“Cô đang ở đâu? Tôi nghe nói những chứng cứ kia không được công nhận?”
“Đúng vậy, không được công nhận, còn bị người ta vứt giữa đường.” Chu Mẫn nói.
“Quay đầu lại đi.” Giang Phong nói qua điện thoại.
Chu Mẫn nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn quay đầu, phía xa cô thấy một chiếc xe đang từ từ đi về phía này. Gương mặt của Giang Phong cũng hiẹn ra trước mặt, anh dừng xe rồi mở cửa bước xuống.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
“Sao anh biết tôi ở đây vậy?”
“Trong điện thoại của cô có cài định vị, tôi không phải xâm phạm đời tư, chỉ là muốn cô và Tiểu Vũ ở đâu nên mới làm vậy. Ba chúng ta đều có.” Anh giải thích.
Chu Mẫn mặc dù không tin nhưng vẫn mỉm cười mở cửa xe ngồi vào trong.