Một tuần sau, Chu Mẫn đem những chứng cứ đã tìm được đến chỗ luật sư, cô muốn kiện ngược lại Cố Vân vì tội vu khống Loan Loan. Nhưng không ai chịu giúp cô, họ nói nếu họ giúp cô thì sự nghiệp cũng như công việc của họ sẽ không còn. Sau khi nghe xong Chu Mẫn chỉ thầm trách Lục Thiên Hải ngàn vạn lần, lúc này điện thoại trong túi xách vang lên, người gọi tới là Lục Thiên Hải, đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền gọi tới.
“Alo.” Cô tức giận hỏi.
“Cô đang bực mình?” Lục Thiên Hải hỏi.
“Không có.” Cô trả lời.
“Không có sao? Tôi có thể nghe ra được cô rất tức giận.”
“Cứ cho là như vậy thì liên quan gì đến anh? Không có việc gì làm thì đi tìm việc mà làm, đừng có làm phiền đến tôi.”
“Không liên quan tới tôi, chỉ là thấy nhớ nên tôi gọi cho cô thôi. Hôm nay về nhà ăn cơm đi, bà nội nói muốn gặp cô. Bà hỏi tôi tại sao kết hôn gần một tháng rồi mà cô chưa có tiến triển gì.”
“Tiến triển cái gì?” Chu Mẫn hỏi.
Lục Thiên Hải nở nụ cười bên kia điện thoại, hắn trả lời: “Hỏi chuyện mang thai, bà muốn có một đứa cháu để bế trước khi mất.”
“Anh hỏi nhầm người rồi thì phải, Cố Vân mới là người anh nên gọi điện, tôi không liên quan tới chuyện này. Từ giờ đừng gọi điện thoại cho tôi, bởi vì tôi sẽ không nghe, càng không muốn nhìn thấy mặt của anh. Nếu anh còn gọi đến tôi sẽ gϊếŧ anh đấy. Đúng là tiên điên.”
“Cô không muốn nhìn thấy tôi thì tôi lại càng muốn để cô nhìn thấy.” Lục Thiên Hải nói xong liền tắt điện thoại.
“Tên điên, hắn nghĩ mình làm như vậy có thể khiến mình tức giận sao? Ai thèm tức giận với hắn chứ.” Chu Mẫn lẩm bẩm.
“Tôi đã đoán đúng, cô đang tức giận.” Lúc này một giọng vang lêи đỉиɦ đầu của Chu Mẫn.
Sau khi nghe xong cô nhíu chặt mày lại, không phải cô ghét hắn đến mức gây ra ảo giác đấy chứ? Ở nơi này cũng nghe được giọng nói của hắn?
“Tôi ở đây.” Lục Thiên Hải kéo tay cô.
Chu Mẫn nhíu mày, hắn không phải ảo giác mà là người thật. Chẳng lẽ hắn theo dõi cô?
“Anh làm gì? Buông tôi ra. Này, sao lại kéo tay tôi chứ? Nếu anh còn dám kéo tôi sẽ gϊếŧ anh đấy. Buông ra.” Chu Mẫn hét lên trong vô vọng, dù cô có hét như thế nào thì người đàn ông vẫn không buông cô ra.
“Im lặng, cô không sợ người ta sẽ để ý tới cô? Nếu muốn cô cứ hét, nhưng đừng quên tương lai cô sẽ là phóng viên đấy, không sợ người ta sẽ kể xấu về cô?”
“Anh… tên khốn.”
“Tôi đúng là tên khốn, vậy cô có biết những tên khốn thường hành xử như thế nào không? Tốt nhất là im lặng.”
Chu Mẫn im lặng theo hắn lên xe, cả quá trình rất nhiều người đưa mắt về phía này, thỉnh thoảng họ sẽ đưa tay chỉ về phía cô với tiếng xì xào.
Giang Phong mở cửa xe bước xuống, anh muốn đi tới kéo cô lại nhưng không bước tới mà chỉ đứng nhìn, đây không phải là lúc anh kéo cô về phía mình, nhất định sau này sẽ có cơ hội.
“Anh buông tay ra, tôi có thể tự ngồi vào.” Chu Mẫn hất tay Lục Thiên Hải.
“Được, cô vào trong đi.” Lục Thiên Hải làm động tác mời.
“Khi nào cô sẽ từ bỏ chuyện cứu người phụ nữ kia?” Lục Thiên Hải ngồi vào trong hỏi.
“Tôi sẽ không từ bỏ, không bao giờ từ bỏ. Khi nào cô ấy được thả tự do, được Cố Vân cúi đầu xin lỗi tôi mới từ bỏ.” Chu Mẫn trả lời.
“Cô nghĩ sẽ có ngày đó sao?”
“Đương nhiên tôi không nghĩ tới ngày đó, nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ tới không sớm thì muộn. Những kẻ như anh không bao hiểu được cảm giác muốn tìm ra sự thật để lấy lại công bằng cho người vô tội là như thế nào đâu, bởi vì anh đang hại họ.” Chu Mẫn lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong cô có thể thấy được Lục Thiên Hải đang tức giận, nhưng một vài giây sau trong ánh mắt đó toát ra tia sợ hãi. Cô chưa từng nhìn thấy hắn như vậy. Bỗng nhiên giọng nói âm trầm của hắn vang lên: “Cô nói đúng, sẽ không ai chịu để bị đổ oan, nhưng có những chuyện muốn cũng không thể. Chỉ có thể chấp nhận.”
“Tôi sẽ không chấp nhận, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho những người thiệt thòi. Lý do tôi trở thành phóng viên cũng vì chuyện này, nếu tôi không giúp thì sẽ không có ai giúp được những người nghèo bị đổ oan, không ai giúp những người muốn kêu oan khi bị đổ oan.” Chu Mẫn lạnh lùng nói.
Lục Thiên Hải nhìn cô không rời, hắn nhớ tới người mẹ đã mất của mình, hắn nói bà không phải chết do nén nút gặp mặt người đàn ông khác mà có người muốn gϊếŧ bà nhưng không một ai tin. Hắn tức giận, đập phá đồ đạc, tìm tất cả chứng cứ để giúp mẹ, nhưng không một ai tin hắn.
“Muốn làm gì thì làm, đừng nói với tôi.” Lục Thiên Hải lái xe về trước.
Chu Mẫn bất ngờ vì hành động của hắn, cô nắm chặt dây an toàn, hai mắt nhắm lại: “Anh bị điên à? Lái xe kiểu gì vậy? Chậm lại đi.”
Lục Thiên Hải không trả lời, tiếp tục lái xe về trước. Trong ánh mắt chỉ có sự tức giận.
Xe dừng trước cổng biệt thự của nhà họ Lục, Chu Mẫn mở cửa xe chạy nhanh xuống dưới ôm bụng nôn. Mặt xanh xao tái mét không còn giọt máu.
Lục Thiên Hải mở cửa đi tới trêu đùa: “Cũng đâu đến nỗi phải nôn như vậy, chẳng lẽ cô mang thai?”
Chu Mẫn lau miệng đứng bật dậy tức giận: “Còn không phải tại anh sao? Nếu anh không chạy nhanh tôi sẽ không như vậy, đúng là tên điên.”
“Được, là do tôi chạy quá nhanh. Nhưng cô không mang thai đúng không?”
“Không có chuyện đó.”
Lục Thiên Hải gật đầu bước vào trong nhà trước. Chu Mẫn nhìn bóng lưng của hắn đến xuất thần, cô nhớ tháng này mình bị chậm một tuần, hôm nay cũng chưa thấy, cảm giác buồn ngủ cứ xuất hiện rất nhiều. Cô lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ kia đi, đương nhiên không có chuyện kia rồi. Cô và hắn chỉ làm một lần duy nhất.