Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 54: Từ Lâm

Chu Mẫn và Tiểu Vũ vui vẻ chào tạm biệt Tiểu Mai và mẹ con bé. Thật sự không nghĩ tới sẽ tìm được nhân viên rửa bát đó ở ngay đây, còn được người đó giúp vô cùng tận tình.

“Cậu nên cảm ơn tớ đấy, nếu tớ không kéo cậu ở lại thì giờ này cậu đang đi tìm không biết khi nào mới thấy.”

“Được, tớ biết ơn cậu lắm. Sau chuyện này chúng ta cùng nhau đi ăn nhé? Tớ sẽ mời cậu. Bây giờ chúng ta tới chỗ của Giang Phong đi.”

“Tớ đi được sao? Tớ sợ trưởng phòng Giang lắm.” Tiểu Vũ kéo tay cô nói.

“Không phải sợ, còn có tớ mà. Cậu sợ gì?” Nói xong Chu Mẫn kéo Tiểu Vũ nhanh về trước.

Đến nơi hẹn cả hai ngồi chờ Giang Phong tới, hình như anh đi rất vội, chạy đến mức tóc bay tứ phía. Anh cúi đầu nói: “Xin lỗi nhé, vừa rồi phải xử lý chuyện quan trọng nên đến muộn, hai người tới lâu chưa?”

“Chúng tôi mới tới thôi, không cần vội đâu.” Chu Mẫn trả lời.

“Ngồi đi.” Giang Phong đưa tay về phía cô.

Chu Mẫn gật đầu ngồi xuống ghế, cô có cảm giác mặc dù anh đến muộn nhưng anh vẫn làm chủ được tất cả.

“Trưởng phòng Giang, hôm nay bận đi cùng Tiểu Mẫn nên tôi không tới đài truyền hình được.”

“Không sao, có cô giúp cô ấy tôi cũng yên tâm hơn. Mong rằng chúng ta sẽ làm việc thật vui vẻ và thuận lợi.” Giang Phong cười trả lời.

“Vâng, nhất định rồi ạ!”

Chu Mẫn nhìn họ cười, cô có cảm giác Tiểu Vũ rất sợ Giang Phong. Rốt cuộc con người thật của anh là gì mà khiến Tiểu Vũ sợ đến vậy?

Cả hai bàn với nhau về việc mẹ của Tiểu Mai đứng ra giúp, Giang Phong muốn xem đoạn phỏng vấn. Sau khi nghe xong anh trầm tư nói: “Đoạn phỏng vấn này không thể giúp chúng ta được. Đây chỉ là một chứng cứ nhỏ của chuyện gây ra tranh cãi.”

“Vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Chúng tôi khó khăn lắm mới có được nó.”

“Phải tìm thêm người, tôi có liên hệ với một người rồi. Người đó nói đã chứng kiến tất cả chuyện hôm đó, vì anh ta ở căn phòng đối diện của Cố Vân ngày hôm đó.”

“Thật sao? Là ai vậy?” Chu Mẫn vui vẻ hỏi.

“Người đó nói muốn gặp riêng cô mới chịu nói.”

“Gặp riêng tôi sao? Ai vậy?” Chu Mẫn khó hiểu hỏi.

“Tôi hẹn người đó ở đây, lát nữa hai người nói chuyện riêng đi.”

Giang Phong vừa nói xong bên ngoài có người mở cửa bước vào trong, bóng dáng cao lớn, chiếc áo khoác màu đen làm nổi bật gương mặt của anh. Người đàn ông đó cô đã yêu suốt những năm đại học, người đã từng khiến cô tin tưởng vào một tình yêu đẹp.

“Từ Lâm? Sao lại là anh ta vậy?” Tiểu Vũ đẩy ghế đứng dậy.

“Chuyện này là sao vậy?” Chu Mẫn quay qua hỏi Giang Phong.

“Anh ấy là người đã chứng kiến tất cả, chính miệng anh ấy đã nói với tôi. Và tôi cũng xác minh rồi, anh ấy có tới quán cà phê vào hôm đó. Hai người nói chuyện đi.” Giang Phong bình tĩnh nói.

Chu Mẫn nhìn Giang Phong rồi đi về phía Từ Lâm, anh gầy đi rất nhiều, gương mặt không còn mập mạp như trước. Nếu như là trước kia cô sẽ mắng anh vì tội không biết chăm sóc cho bản thân, nhưng hiện tại cô lại không có cản đảm nói điều đó.

“Anh vẫn khoẻ chứ?” Chu Mẫn hỏi.

“Ừm, anh vẫn khoẻ. Em thì sao? Sau hôm đó anh có gọi nhưng em không bắt máy, cuộc sống của em vẫn tốt chứ?”

“Vâng, vẫn tốt. Em vẫn đang cố gắng học để tốt nghiệp, anh thì sao? Vẫn theo đuổi ước mơ đến cùng chứ?”

“Ừm, anh ổn. Sau khi em rời đi anh biết làm nhiều thứ hơn, biết tự lập và hiểu chuyện hơn rất nhiều, anh không còn giống như trước kia nữa. Sắp tới anh định ra nước ngoài để học hỏi thêm, anh muốn mình thật thành công và hoàn thành ước mơ còn giang dở.” Từ Lâm nhẹ nhàng nói.

Chu Mẫn nhìn anh không rời, cô biết ước mơ của anh là gì, cô cũng biết anh muốn thực hiện đó vì điều gì.

“Anh làm như vậy là vì em?” Cô hỏi.

“Không, anh vì bản thân anh. Em nói đúng, nếu muốn thành công phải biết lập đi trên con đường mình muốn, và anh đang thực hiện nó, mặc dù hơi muộn màng.”

“Thế thì tốt quá, tốt vì anh có thể hiểu được những gì em đã nói. Sang đó nhớ giữ gìn sức khoẻ, thỉnh thoảng cứ gọi về nhé, em sẽ là người bạn lắng nghe anh bất cứ lúc nào. Được không?”

“Ừm, anh biết mà. À, anh tới đây để kể về hôm trước. Anh mong Loan Loan có thể mạnh khỏe ra ngoài, anh mong em không phải vất vả chạy ngược xuôi bên ngoài nữa. Sau này nếu có thể hãy tìm một người đàn ông biết chăm sóc cho em, hãy để anh ta ở bên cạnh lo lắng cho em. Vì anh không thể nên anh mong muốn người sau có thể làm tốt hơn anh.” Từ Lâm mỉm cười nói.

“Em hiểu mà, anh cũng vậy nhé! Sau này tìm được người nào tốt thì cứ tiến tới.” Chu Mẫn tới ôm anh nói, cô và anh dù sao cũng trải qua rất nhiều gian nan, suốt thời đại học cả hai luôn bên nhau. Nếu không có chuyện kia có lẽ anh và cô sẽ kết hôn, lễ kết hôn giản dị chỉ có gia đình của đôi bên. Nếu không có chuyện kia hai người sẽ sống hết mình với đam mê, và cô sẽ không gặp Lục Thiên Hải, nếu… nhưng cô biết rằng trên thế gian này không có từ “nếu” như cô nói.

Từ Lâm gật vỗ vai cô: “Anh sẽ sống thật tốt, thật tốt. Em cũng vậy nhé?”

Chu Mẫn gật đầu từ người anh bước ra, cuối cùng cô và anh cũng đều nói được nhưng lời muốn nói với nhau. Sau này cô và anh sẽ không hối hận vì những chuyện đã qua.

Từ Lâm kể lại tất cả những chuyện đã chứng kiến hôm đó, sau khi nói xong anh cũng rời đi với nụ cười vui vẻ, mà Chu Mẫn cũng vậy.