Cả ngày Chu Mẫn và Tiểu Vũ chạy bên ngoài tìm tin tức của những nhân viên của quán cà phê khi xảy ra vụ việc, nhưng họ đều từ chối gặp cô. Cả hai mệt ngồi xuống một tảng đá lớn.
“Có phải Lục Thiên Hải mua chuộc họ hết rồi không? Sao không ai chịu giúp chúng ta vậy?” Tiểu Vũ vừa kéo áo khoác lên cao vừa hỏi.
“Tớ cũng nghĩ vậy, thật sự hết cách rồi sao? Trời lạnh quá, có vẻ thời tiết không giúp chúng ta rồi.” Chu Mẫn đáp.
“Đúng là lạnh thật, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi như thế này đến khi trời tối?”
“Đương nhiên là không, tớ không muốn trở thành một tảng băng.”
“Vậy cậu đứng lên đi.” Tiểu Vũ quay qua nói.
“Tớ không muốn từ bỏ, đã đi đến nửa đoạn đường rồi chẳng lẽ lại dừng lại vì khó khăn và lạnh?” Chu Mẫn đáp.
Tiểu Vũ bật cười: “Chu Mẫn, cậu biết tại sao chúng ta chơi được với nhau không?”
“Tại vì chúng ta giống nhau, đều điên không khác gì nhau chứ gì?” Chu Mẫn cười đáp.
“Đúng vậy, vì chúng ta không bao giờ bỏ cuộc nên cuộc sống mới có ý nghĩa. Đã có rất nhiều lần tớ muốn chọn cái chết để giải thoát, nhưng tớ còn quá nhiều chuyện phải làm, quá nhiều tin tức chưa được đưa lên, và quan trọng là ba mẹ của tớ, gia đình của tớ vẫn ở phía sau chờ đợi tớ, còn có cậu nữa, người bạn không bao giờ bỏ rơi tớ.”
Chu Mẫn nhìn Tiểu Vũ, cô ấy gần đây xảy ra chuyện gì đó thì phải. “Cậu có chuyện gì à? Sao lại nghĩ tới cái chết hả con nhỏ kia?”
“Không phải cậu cũng vậy sao? Tớ biết cậu áp lực từ rất nhiều phía, tớ cũng vậy, vì chúng ta giống nhau nên mới ở bên cạnh nhau được đấy đồ xấu xa.”
“Tớ vì áp lực gia đình, cậu thì vì cái gì mà nghĩ đến điều đó hả? Nếu không nói tớ sẽ không để yên cho cậu.”
“Tớ vì mệt mỏi thôi, nhưng bây giờ đã không sao rồi, hoàn toàn không sao.” Tiểu Vũ cười nói.
“Thật chứ? Nếu cậu dám lừa tớ sẽ không để yên đâu.”
“Sẽ không, tớ không lừa cậu.” Tiểu Vũ cười trả lời.
Chu Mẫn muốn hỏi thêm nhưng phía sau có một giọng nói của cô gái vang lên: “Đàn chị, có phải là đàn chị không vậy?”
Chu Mẫn quay đầu, trên vai cô ấy đeo một chiếc ba lô và mặc đồng phục giống cô. “Ai vậy? Cô ấy gọi chúng ta là đàn chị, chẳng lẽ là đàn em cấp dưới?”
“Chắc vậy, đến đó xem đi.” Tiểu Vũ đứng dậy nói.
Cả hai đi về phía trước thì nhìn thấy một cô gái với nụ xinh đẹp. Chu Mẫn cảm thấy người này rất quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
“Hình như chúng ta đã từng gặp nhau đúng không? Em tên gì nhỉ?”
“Em tên Tiểu Mai, là sinh viên năm nhất ngành báo chí. Lần trước chị từng cứu em ở khu chợ nhỏ, em vẫn luôn muốn gặp chị để cảm ơn, vừa hay hôm nay gặp chị ở đây.”
Tiểu Vũ gật đầu xem như chào hỏi. Chu Mẫn tiến về trước cười: “À, chị nhớ rồi. Cô gái với tiếng hét lớn đó hả? Chào em nhé!”
“Chị nhắc tới em ngại lắm đó.” Tiểu Mai cười nói.
“Không đâu, em nên như vậy mới đúng. Có như vậy người đi đường mới giúp được em.”
“Cảm ơn chị. Mà hai chị định đi đâu vậy ạ?”
“Bọn chị đi xung quanh đây thôi, em ở khu này sao?”
“Vâng, nhà em ở đằng trước ạ! Hai chị vào nhà em chơi nhé, em luôn kể về chị với mẹ em đấy, gặp được chị chắc là mẹ em vui lắm.”
Chu Mẫn và Tiểu Vũ nhìn nhau, cuối cùng là gật đầu đi theo Tiểu Mai. Con bé dẫn hai người vào nhà, trong nhà có một người phụ nữ trung tuổi đang nấu cơm, nhìn thấy cả ba bà từ bên trong đi ra: “Bạn con đến chơi sao?”
“Không ạ! Đây là đàn chị đã cứu con đó mẹ.”
“Thật sao? Cảm ơn cháu lần trước đã cứu Tiểu Mai nhà cô, nếu không có con chắc chắn cô sẽ không được nhìn thấy nó mạnh khỏe như thế này rồi. Cảm ơn cháu nhiều lắm.”
“Dạ không có gì đâu cô, dù sao bọn cháu cũng cùng trường, giúp nhau là chuyện bình thường. Cô và em không cần phải làm như vậy.”
“Gia đình cô chỉ có một mình con bé, cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Chu Mẫn cúi đầu cười, thật ra hôm đó bực mình chuyện của Lục Thiên Hải nên cô mới muốn tìm người để trút giận, vừa hay gặp bọn họ và giúp Tiểu Mai.
“Hai đứa ở lại ăn cơm nhé? Cô nấu xong rồi.” Mẹ Tiểu Mai hỏi.
“Dạ như vậy không tốt lắm, bọn cháu còn có chuyện phải đi ạ!” Chu Mẫn xua tay trả lời.
“Sao vội vậy? Ở lại ăn cơm rồi đi cũng được. Cô nấu nhiều đồ ăn ngon lắm.”
“Dạ bọn cháu thật sự có chuyện cần làm ạ! Nếu có cơ hội lần sau bọn cháu sẽ tới.”
Tiểu Vũ bên cạnh kéo áo cô nói nhỏ: “Không phải chúng ta không tìm được nhà của cô rửa bát của quán cà phê sao? Cậu tiện thì hỏi luôn đi.”
“Như vậy không được cho lắm, chắc người đó không ở đây đâu. Nếu tìm được chúng ta đã tìm được rồi.”
“Hai chị muốn tìm ai ạ?” Tiểu Mai hỏi.
“Bọn chị muốn tìm người rửa bát của quán cà phê nổi tiếng đối diện khu trung tâm.” Tiểu Vũ trả lời.
“Khu trung tâm sao? Là quán cà phê luôn thu hút những học sinh và những người nổi tiếng ạ?”
“Đúng rồi, chính là quán đó. Không biết xung quanh đây có ai làm ở đấy mà em biết không?”
“Mẹ em đó, mẹ em rửa bát ở đó đấy chị. Mẹ em làm ở đó 10 năm rồi, nhưng hai chị muốn hỏi gì ạ?”
“Thật sao? Đúng là trời giúp chúng ta.” Tiểu Vũ vui mừng reo lên.
“Bọn chị muốn hỏi mẹ em mấy câu có được không?” Chu Mẫn hỏi.,
“Được chứ, mẹ em sẽ nói hết những gì mẹ em biết cho hai chị nghe. Đúng không mẹ?” Tiểu Mai kéo tay mẹ mình nói.
“Ừm, các cháu muốn biết gì cứ hỏi cô. Cô sẽ trả lời.”
Chu Mẫn và Tiểu Vũ nhìn nhau gật đầu cuối cùng cũng có người đứng ra giúp rồi.
*Lời tác giả: Sắp tới mình sẽ ra 1 tác phẩm mới, mong các bạn ủng hộ mình. Cảm ơn các bạn nhiều lắm! *