Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 14: Tôi sẽ không ký

Chu Mẫn và Lục Thiên Hải theo lão phu nhân tới cục dân chính, cả hai giống như hai đứa trẻ được người lớn dẫn đi đăng ký học mẫu giáo. Cả quá trình Chu Mẫn đều rò hỏi xem kế hoạch của Lục Thiên Hải là gì nhưng không có cơ hội. Lão phu nhân biết trước nên đã tách hai người ra, trên xe bà cũng ngồi giữa để hai người ngồi hai bên.

Vào cục dân chính không có người, chỉ có một người phụ nữ trung tuổi với nụ cười rạng ngời. Lục Thiên Hải ngồi một ghế, Chu Mẫn ngồi một ghế. Nhìn hai người bà cười hỏi: “Hai cô cậu đến đăng ký kết hôn sao?”

Chu Mẫn và Lục Thiên Hải đồng thanh lắc đầu. Chu Mẫn muốn nói cô bị ép buộc nhưng không nói được. Người phụ nữ trung tuổi cười nói: “Chắc là hồi hộp đúng không? Tôi thấy mồ hôi chảy trên mặt hai người. Không sao đâu, chỉ cần ký tên vào đây là hai người đã trở thành vợ chồng.”

Chu Mẫn lau mồ hôi, cô muốn nói cô không muốn ký, nhưng ánh mắt của lão phu nhân phía sau không cho phép cô nói. Lục Thiên Hải đẩy chân cô một cái, Chu Mẫn quay qua nhíu mày, cô thấy hắn viết gì đó vào góc nhỏ của tờ tờ giấy trắng, nhưng vì ngồi xa nên nhìn không rõ. Cô quay đầu cười với lão phu nhân sau đó tựa đầu vào vai của Lục Thiên Hải để xem hắn viết gì.

Người phụ nữ trước mặt lại nghĩ hai người quá yêu nhau nên mới như vậy, bà ấy cảm động nói: “Lâu lắm rồi mới thấy một cặp đôi hạnh phúc như hai người. Ôi, tôi xúc động đến sắp khóc rồi đây.”

Chu Mẫn không quan tâm tới bà ấy, cô thấy Lục Thiên Hải viết rằng: “Đi vệ sinh.” Chu Mẫn nhíu mày, giờ này còn bảo cô đi vệ sinh gì chứ? Đang định mắng hắn điên thì vội hiểu ra ý của hắn, hắn bảo cô đi vệ sinh là kéo dài thời gian? Cô ôm bụng sau đó nhìn người phụ nữ trung tuổi nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, sáng nay ăn nhiều quá nên đau bụng.”

“Vâng, chắc là cô căng thẳng quá thôi. Vào rồi ra nhanh nhé?”

Chu Mẫn gật đầu chạy nhanh vào nhà vệ sinh, không được, phải tìm cách chạy trốn mới được. Cô nhìn cánh cửa nhỏ trong nhà vệ sinh rất lâu sau đó lắc đầu, cô không làm gì sao tại sao lại chạy trốn? Ngồi xuống bệ nhà vệ sinh vò mái tóc của mình cô bỗng nhiên nảy ra một ý định điên rồ.

Lục Thiên Hải bên ngoài đi về phía lão phu nhân nói: “Bà, bà cứ về trước đi. Bà xem kìa, người ta cứ nhìn bà, chúng con lớn rồi.”

“Họ có mắt đương nhiên phải nhìn rồi, con quan tâm đến chuyện đó làm gì? Việc của con là phải ký vào tờ giấy đó. Chẳng lẽ con không yêu Tiểu Mẫn?” Lão phu nhân qua quay nhìn hắn hỏi.

Lục Thiên Hải nhíu mày, vừa mới gặp nhau mà đã gọi là Tiểu Mẫn rồi? Chứng tỏ bà rất quý Chu Mẫn. Hắn lắc đầu, giọng nói chắc chắn: “Không hề, con rất yêu cô ấy. Đến với cô ấy là vì yêu chứ không vì bất kỳ thứ gì khác.”

“Vậy thì ký vào tờ giấy đó cho bà, bà muốn chính tay con ký vào. Đừng dở trò trước mặt bà, đừng tưởng bà không biết Tiểu Mẫn là con thuê để kết hôn. Ban đầu bà định xem hai đứa diễn trò gì, nhưng con bé nói chuyện quá hợp nên bà quyết định để yên cho hai đứa diễn. Bà cũng nói luôn là bà chỉ ưng con bé và không ưng bất kỳ ai, nhớ đấy, nếu muốn thừa kế thì chỉ có thể kết hôn và sống với con bé.”

Lục Thiên Hải muốn giải thích nhưng giải thích không được, bà nói là biết ngay từ đầu thì hắn còn giải thích làm cái gì.

“Được, con nghe bà.” Lục Thiên Hải nói.

Chu Mẫn từ bên trong đi ra không hề biết câu chuyện vừa rồi của hai người, cô nói mình bị ngộ độc thức ăn nên cần phải tới bệnh viện. Nhưng lão phu nhân lại nói bà mời cả bác sĩ đi theo và đang chờ ở bên ngoài, cô còn đau ở đâu người đó cũng khám cho cô. Sau khi nghe xong Chu Mẫn chỉ có thể cười và im lặng ngồi xuống ghế, cô hỏi nhỏ Lục Thiên Hải:

“Bà anh đúng là thông minh hết phần thiên hạ, chẳng ai đi đăng ký kết hôn mà kéo cả bác sĩ đi cùng như bà.”

Lục Thiên Hải cũng tán thành, chẳng ai như bà nội của hắn hết. Bà tính toán tất cả, hắn nói: “Đương nhiên, không thông minh thì cái danh xưng và những thành tựu bà đạt được khi còn trẻ là giả sao? Cô đọc nhiều bài báo về bà tôi rồi mà còn hỏi câu đó?”

“Tôi cứ nghĩ người ta phóng đại lên, cứ nghĩ họ viết vậy để thu hút người đọc, ai biết là sự thật.” Chu Mẫn bất mãn nói.

Lục Thiên Hải đưa ánh mắt khinh thường nhìn cô, sau đó nói: “Sao cô có thể trẻ con tới mức giả bị ngộ độc vậy hả? Cái trò đó xưa lắm rồi.”

“Còn cách nào khác à? Hay bây giờ tôi giả ngất đi nhé? Có khi bà anh thấy lại bảo dừng lại chuyện này.” Chu Mẫn hỏi.

“Giờ cô có giả chết cũng không kịp.” Lục Thiên Hải trả lời, mà câu trả lời của hắn khiến cô cứng họng không nói được gì. Rất lâu sau cô mới hỏi: “Anh có ý gì?”

“Bà tôi biết chuyện rồi, bà tôi nói nhất định phải kết hôn với cô, nếu không sẽ không để yên cho tôi.”

Chu Mẫn nhíu mày không vui hỏi: “Anh nói cái gì vậy? Lúc trước anh không nói như vậy?”

“Đúng là tôi không nói như vậy, nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cứ ký trước rồi tính sau.”

“Không được, tôi sẽ không ký vào tờ giấy này. Ký vào rồi đồng nghĩa với việc tương lai của tôi sẽ không còn gì hết.”

“Cô nghĩ mình còn tương lai sao? Cô còn thứ để mất sao? Lần đầu tiên của cô là cho tôi, sau này những người đàn ông khác liệu có để ý không?” Lục Thiên Hải lạnh lùng nói.

Chu Mẫn đẩy ghế đứng dậy, những câu nói của hắn khiến cô tổn thương. “Tiên điên nhà anh.”

“Cô cứ mắng đi, nhưng còn cách nào sao? Tôi sẽ trả cô thêm tiền cho chuyện này.” Lục Thiên Hải kéo mạnh cô xuống ghế nói.

“Anh nghĩ có tiền là giỏi, muốn bắt tôi làm gì thì tôi phải làm sao?” Chu Mẫn hất mạnh tay anh ra nói.

Lục Thiên Hải nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt họ nói: “Phiền cô tránh đi một chút được không? Khi nào cần chúng tôi sẽ gọi.”

“Được, hai người cứ nói chuyện.”

Luc Thiên Hải đưa ánh mắt lạnh lùng qua nhìn Chu Mẫn, hắn nói: “Tiền có thể khiến ba mẹ cô có cuộc sống hạnh phúc và không khổ cực. Tiền có thể cứu cậu cô tránh xa những tên xã hội đen. Không có tiền cô nghĩ mình có gì? Đó chính là sức mạnh của cái gọi là đồng tiền. Những ngày nghèo đói và khổ sở cô không mong muốn có thật nhiều tiền để vượt qua cái nghèo sao? Cô không mong muốn ba mẹ cô có cuộc sống không lo nghĩ khi về già sao? Cô vừa đi học vừa đi làm là vì cái gì? Không phải là gì cái nghèo sao?”

Chu Mẫn thất thần rất lâu, cô nhớ về những ngày còn khổ cực của ba mẹ, nhớ về những ngày cơm không có đủ để ăn, nhưng ba mẹ không bao giờ để cô phải nhịn đói đi học. Khi đó cô từng hứa sau này lớn lên sẽ giúp ba mẹ, sẽ không để ba mẹ vất vả nữa. Nhưng bao năm qua cô chưa thực hiện được. Dù cô có vất vả một ngày ngủ bốn tiếng thì cũng không có nhiều tiền để giúp ba mẹ.