Lục Thiên Hải nhìn đôi mắt thất thần của cô nói: “Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi số tiền trong thỏa thuận ban đầu nếu cô chịu ký. Nước mắt không khiến ba mẹ cô hết nghèo khổ được, nhưng ký vào đây rồi họ sẽ có tất cả, cô sẽ có tất cả. Đây chính là ước mơ của cô đúng không? Vậy tại sao không thử? Chúng ta chỉ kết hôn trên danh nghĩa, sau 90 ngày tôi sẽ có cách để tôi và cô không bị ràng buộc bởi chuyện này.”
Chu Mẫn nhìn hắn chằm chằm, hắn đúng là một tên biết tổn thương người khác đúng lúc, sao hắn có thể nói những lời nhẫn tâm như vậy. Hắn nói rất đúng, cô từng hứa sẽ không để ba mẹ khổ cực nữa, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa làm được điều đó. Lau nước mắt như đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này, cô nói: “Tôi muốn anh chuyển cho tôi một nửa số tiền đó ngay bây giờ.”
“Cô điên sao? Ngay bây giờ sao tôi có thể.”
“Nếu anh không làm được thì tôi cũng không muốn đàm phán với anh nữa, dù sao tôi cũng không mất cái gì về chuyện này.” Chu Mẫn nói xong định đứng dậy nhưng bị Lục Thiên Hải kéo lại, hắn lạnh lùng nói: “Sau khi ký xong tiền sẽ vào tài khoản của cô, cô phải cho tôi thời gian để báo cho thư ký của tôi.”
“Được.” Chu Mẫn ngồi lại ghế nói. Cô đặt tay xuống tờ giấy ký tên mình lên đó, không biết sau này xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại cô cần tiền của người đàn ông này, cô không còn cách nào khác.
Sau khi đăng ký kết hôn xong Chu Mẫn liền rời đi trước, cô nói nhà còn có việc, ngày mai sẽ đến đúng giờ để kết hôn. Ban đầu Lục Thiên Hải không cho đi, hắn sợ cô sẽ chạy mất với số tiền hắn vừa chuyển, nhưng lão phu nhân nói cứ để cô đi.
“Con nên rộng lượng và hiểu con bé một chút, sau này hai đứa là vợ chồng. Đừng làm tổn thương đến con bé, nó là một đứa ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nếu đã đồng ý kết hôn rồi hãy một lòng một dạ vì nhau mà sống.” Ngồi vào trong xe lão phu nhân quay qua nói với Lục Thiên Hải.
Lục Thiên Hải không nói gì, hắn biết bà ghét nhất chính là sự lừa dối. Người chồng bà yêu nhất từng lừa dối bà nên bà không muốn người khác sẽ giống bà. Hắn là một người chung tình, chỉ một lòng một dạ yêu một người, và sau này sẽ không thay đổi. Sau khi đưa lão phu nhân về Lục Thiên Hải cũng không ở lại, hắn đến chỗ của Cố Vân.
Chu Mẫn bắt xe về nhà, ba mẹ biết cô về nên nấu rất nhiều món ngon. Cậu của cô cũng ở đó, khi nhìn thấy cô cậu chỉ biết cúi đầu xin lỗi. “Tiểu Mẫn, cậu thật sự xin lỗi con vì chuyện lần đó.
“Không sao đâu cậu, tất cả đã qua. Từ giờ cậu hãy cố gắng làm ăn, sau đó lấy vợ đã là cứu con rồi.” Chu Mẫn vừa nói vừa rót cho mình một cốc nước.
“Dù sao cũng phải cảm ơn con. Đúng rồi, cậu đang quen một cô gái.”
Chu Mẫn bỗng nhiên bị sặc bởi câu nói của cậu, cô ho rất lâu sau đó hỏi: “Cái gì? Cậu quen một cô gái? Bộ cô gái nào điên hay sao mà đến với cậu vậy?”
“Con cũng biết cô ấy.”
“Ai vậy?” Chu Mẫn khó hiểu hỏi.
“Là Loan Loan.”
“Cái gì? Bà cô không biết điều đó sao? Cậu xác định à?” Chu Mẫn bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, cậu và cô ấy biết nhau cũng lâu rồi nhưng thời gian gần đây mới tiếp xúc. Sẽ không sao nếu cậu và cô ấy đến với nhau đúng không?” Cậu hỏi.
Chu Mẫn lắc đầu nói: “Cậu và ba mẹ con thì không sao, nhưng con thì có đấy. Con và bà cô đó vốn không hợp nhau, vừa nhìn đã không ưa. Sau này cậu có đến với cô ấy thì hãy dọn tới chỗ khác ở đi, đừng ở đây với ba mẹ con.”
“Ừm, cậu sẽ dọn tới nơi khác. Con có thể vì người cậu này mà bỏ qua những chuyện đã qua không? Xem như vì cậu?”
“Được, con sẽ cố gắng.”
“Chuyện là, cậu cần một số tiền để cùng cô ấy mở trang trại. Con cũng biết cậu không có tiền, mà ba mẹ con càng không có, nên cậu muốn…” Cậu còn chưa nói hết cậu đã bị Chu Mẫn ngăn lại:
“Con cũng không có tiền, đưa cậu ra ngoài đã tiêu hết tất cả số tiền của con. Con bán tất cả để đưa cậu ra rồi, chúng ta dừng lại cuộc nói chuyện ở đây đi.” Nói xong Chu Mẫn đứng dậy ra ngoài.
Cậu ngồi đó nhìn bóng lưng của cô gương mặt hiện ra sự buồn bã. Chu Mẫn đứng bên ngoài cánh cửa, lúc này cô có rất nhiều tiền nhưng cô sẽ không cho cậu ấy, nếu cứ cho cậu ấy sẽ không biết làm gì hết. Giống trước kia cũng vậy, cô cố gắng nhặt từng đồng vừa về tới nhà đã bị cậu ấy lấy hết, cô sẽ không giống như khi đó nữa.
Ngày hôm sau khi cô đang ngủ thì Lục Thiên Hải gọi tới, hắn nói cho cô ba mươi phút để xuất hiện trước mặt hắn. Chu Mẫn không quan tâm tắt điện thoại tiếp tục nhắm mắt ngủ, ba mươi phút sau hắn lại tiếp tục gọi tới cô liền bỏ qua cuộc gọi và không quan tâm. Nhưng hắn gọi giống như đói mạng vậy, khi nào cô chịu nghe máy hắn mới dừng lại.
“Anh điên cái gì mà gọi nhiều vậy? Mới sáng ra.” Chu Mẫn vừa nhắm mắt vừa hỏi.
“Mấy giờ rồi? Cô đang ngủ?”
“Đúng vậy, hôm nay không đi học nên tôi ngủ muộn.” Chu Mẫn kéo chăn lên nói.
“Vậy cô có biết hôm nay là ngày gì không?” Lục Thiên Hải hỏi.
“Ngày gì?”
“Ngày cô kết hôn. Tôi muốn cô có mặt trong hai mươi phút nữa.”
Chu Mẫn mở mắt ngồi dậy, đúng rồi, hôm nay là ngày cô kết hôn. Trời ạ, cô bị cái gì vậy không biết, có chuyện này mà cũng quên cho được. Cô nói với người ở bên kia điện thoại: “Tôi không phải siêu nhân nên không thể xuất hiện trước mặt anh ngay được, một tiếng sau tôi sẽ có mặt ở đó.” Nói xong cô liền tắt điện thoại.
Bên này Lục Thiên Hải hận không thể xé nát cô ra, ngày kết hôn mà cô cũng không nhớ. Hắn sắp kết hôn với loại người gì vậy chứ?
“Con bé nói gì?” Lão phu nhân hỏi
“Cô ấy ngủ quên thưa bà.” Lục Thiên Hải trả lời.
“Ngủ quên sao? Ngày kết hôn mà cũng ngủ quên? Đúng là chỉ có con bé chứ không có ai. Được rồi, thời gian còn sớm mà. À, bên đó có ai tới không con?”
“Không có, chỉ một mình cô ấy thưa bà.
“Sao lại vậy?”
“Ba mẹ cô ấy bận nên không thể tới, nói là khi nào có dịp sẽ để cho hai bên gia đình gặp nhau. Chúng ta đi vào thôi bà.” Lục Thiên Hải dẫn lão phu nhân vào trong nhà.
Cùng lúc này trong phòng của Lý Kim Chi, bà ta đang chuẩn bị quần áo. Lục Thiên Hùng mở cửa bước vào trong hỏi: “Lễ cưới khi nào bắt đầu vậy mẹ?”
“Hai tiếng nữa, con cũng chuẩn bị đi.”
“Cô dâu chưa tới?”
“Hình như là ngủ quên, đúng là lần đầu tiên mẹ nghe thấy chuyện này. Ngày kết hôn mà cũng ngủ quên cho được?”
“Đúng là thú vị.” Lục Thiên Hùng từ trên cao nhìn xuống sân sau rộng lớn, người làm đang tất bật chuẩn bị cho lễ kết hôn. Đúng là hiếm có khó tìm, lại có một lễ cưới ngay trong căn biệt thự nhạt nhẽo này.
“Cô ta chắc dễ đối phó hơn Cố Vân, mẹ không nghĩ Lục Thiên Hải lại đi tìm một con bé như vậy.” Lý Kim Chi đeo chiếc vòng cổ lên người nói.
“Càng như vậy càng khó đối phó đó mẹ. Người giống như Cố Vân mới dễ đối phó, còn người như Chu Mẫn không dễ đối phó đâu, bởi vì cô ấy lương thiện và không quan tâm tới vật chất.” Lục Thiên Hùng quay người nói.
“Con nhớ tên của nó luôn à?” Lý Kim Chi quay lại hỏi con trai.
“Vâng, nếu để ý chúng ta sẽ nhớ tên được thôi.” Lục Thiên Hùng gật đầu nói, trong đầu anh hiện lên một kế hoạch.