Ngày hôm sau, hai người bị tiếng người gõ cửa đánh thức. Chu Mẫn kéo chăn mở mắt ngồi dậy, Lục Thiên Hải vẫn nằm trên giường ngủ không hề quan tâm tới. Cô đi tới đẩy đẩy hắn nói: “Có người gọi. Này, dậy đi, có người gõ cửa kìa.”
Lục Thiên Hải kéo cô lại nằm xuống bên cạnh mình, Chu Mẫn trợn tròn mắt nhìn hắn sau đó hỏi: “Làm gì vậy?”
“Để yên.” Lục Thiên Hải nói.
“Anh muốn làm gì?”
Lục Thiên Hải không trả lời nhìn về phía cửa phòng nói: “Vào đi.”
Người bên ngoài mở cửa bước vào cung kính nói: “Đại thiếu gia, lão phu nhân nói mời hai cô cậu ra ăn sáng.”
Chu Mẫn nhìn Lục Thiên Hải lúc này mới biết ý của hắn là gì, thì ra hắn biết người bên ngoài sẽ vào nên mới bảo cô nằm yên, nếu hắn nói trước cô sẽ cùng hắn diễn thật tròn vai.
Lục Thiên Hải vuốt nhẹ tóc sau đó hôn lên trán cô, hắn nói với người phụ nữ đứng ở cửa: “Con sẽ xuống, cô ấy đang ngủ ạ!”
“Hôm qua hai người không ngủ cùng nhau?” Người phụ nữ hỏi.
Lục Thiên Hải chiếc chăn trên ghế cười nói: “Vυ', vυ' cũng biết bọn con là giới trẻ mà. Luôn thích tìm cảm giác lạ nên tối qua chúng con đã cùng nhau làm ở đó, cô ấy mệt nên mới ngủ say.”
Chu Mẫn cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, sao hắn dám sờ vào mông cô chứ? Có rất nhiều chỗ để sờ mà. Vυ' Lâm nhìn Lục Thiên Hải nói: “Cậu gọi cô ấy dậy đi, lão phu nhân không thích người tới trễ.”
“Vâng, vυ' cứ xuống nhà đi ạ!”
Vυ' Lâm lắc đầu nói: “Vυ' chờ.”
Lục Thiên Hải nhìn Vυ' Lâm, bà là người sống với lão phu nhân từ khi chỉ mười tuổi đến nay, nên tính cách của hai người họ rất giống nhau. Lục Thiên Hải cũng không muốn bà đi nói chuyện với lão phu nhân nên giả bộ cúi đầu gọi Chu Mẫn.
Chu Mẫn biết mình không cần giả vờ nữa nên vươn tay vươn chân giống như rất mệt mỏi. Cô mở mắt ôm cổ Lục Thiên Hải nói: “Ôi anh yêu, anh dậy lâu chưa vậy?”
“Anh mới dậy, em mệt lắm đúng không?”
“Vâng, mệt lắm. Ai bảo hôm qua anh làm như vậy với em, lần sau đừng làm trên ghế, chúng ta nằm trên giường sẽ thoải mái hơn. Anh nhìn này lưng của em đau đến không thể di chuyển được.” Khi nói Chu Mẫn luôn ghé sát vào người Lục Thiên Hải
Ánh mắt Lục Thiên Hải nhìn về Vυ' Lâm, nếu không có chuyện này hắn cũng không biết được cô diễn giỏi như vậy, không đi làm diễn viên đúng là lãng phí.
“Ừm, anh sẽ không làm vậy nữa. Em dậy đi.” Lục Thiên Hải cười nói.
“Em không muốn dậy, mệt lắm. Hay chúng ta cứ tiếp tục ngủ được không?” Chu Mẫn mệt mỏi nói.
“Khụ khụ…” Vυ' Lâm ở bên ngoài ho nhẹ hai cái.
Chu Mẫn quay đầu bất ngờ hét lên một tiếng sau đó áp mặt vào ngực Lục Thiên Hải nói: “Ôi, vυ' ấy tới từ lúc này vậy ạ?”
“Tôi tới từ khi cô vừa tỉnh dậy, cô cậu rời giường rồi xuống dưới nhà nhé!” Vυ' Lâm nói xong liền đóng cửa lại xuống dưới nhà.
Khi cánh cửa vừa đóng lại Lục Thiên Hải liền đẩy Chu Mẫn xuống giường, anh nằm trên giường nở nụ cười kinh thường nói: “Không ngờ cô lại diễn giỏi như vậy, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Chu Mẫn đưa mắt nhìn Lục Thiên Hải nói: “Anh cũng đâu khác gì tôi, chúng ta như vậy gọi là đồng lòng, anh diễn giỏi, tôi diễn giỏi mới không để chuyện kia bại lộ.”
Lục Thiên Hải cười gật đầu nói: “Nên gọi là một cặp trời sinh mới đúng.”
Chu Mẫn khinh thường không quan tâm tới hắn, cô vào nhà vệ sinh sau đó xuống dưới nhà cùng Lục Thiên Hải. Bên dưới mọi người đã ngồi sẵn vào bàn chờ hai người xuống. Chu Mẫn có chút áy náy, dù sao cũng là lần đầu ngủ ở đây vậy mà lại để người ta chờ.
“Xin lỗi bà, hôm qua mệt quá nên cháu không dậy sớm nấu cơm được, thật sự xin lỗi bà.”
“Không sao, tất cả đều có người làm nấu. Nếu trách thì bà chỉ trách đứa cháu của mình thôi, là nó gây ra mà.” Lão phu nhân cười nói.
Chu Mẫn cười có chút ngượng ngùng. Cả nhà cùng nhau ăn sáng, Lý Kim Chi rõ ràng không ưa cô nhưng vẫn bày ra gương mặt vui vẻ, sau khi ăn xong lão phu nhân nói: “Lát nữa bà sẽ đi cùng hai đứa đến cục dân chính.”
Chu Mẫn đang uống nước bỗng nhiên bị sặc vì những câu nói của bà, cô trừng mắt nhìn Lục Thiên Hải đang ngơ ngác bên cạnh. Hình như hắn cũng đang bất ngờ vì những câu nói của lão phu nhân. “Bà nói gì vậy?” Lục Thiên Hải hỏi.
“Bà sẽ đi cùng hai đứa đến cục dân chính, bà nói như vậy vẫn không rõ sao? Hay không muốn bà đi cùng?” Lão phu nhân hỏi.
“Bọn con lớn rồi, cũng đâu phải nhỏ tuổi gì đâu mà cần bà đi cùng. Chúng con tự đi được.” Lục Thiên Hải quay qua nói.
“Bà muốn đi cùng, muốn nhìn thấy hai đứa đặt bút ký tên xong mới về. Bà cũng già rồi, thứ bà muốn nhìn thấy chỉ như vậy.”
“Nhưng con…” Lục Thiên Hải muốn nói nhưng bị Chu Mẫn bên cạnh kéo lại, cô nhìn lão phu nhân nói: “Chúng con đi rồi sẽ cầm về cho bà xem được không ạ? Bà cũng có tuổi rồi không lên đi thì hơn.”
“Đúng vậy, cô ấy nói đúng bà ạ!” Lục Thiên Hải bên cạnh nói.
Lý Kim Chi và Lục Minh bên cạnh nhìn Chu Mẫn và Lục Thiên Hải, họ biết lý do tại sao hai người không muốn lão phu nhân đi cùng. Nhưng lão phu nhân là một người thông minh sẽ không để người khác lừa mình.
“Bà quyết rồi, không cần nói nhiều. Bà dặn người ta chín giờ, hai đứa chuẩn bị đi.” Lão phu nhân nói xong liền đứng dậy đi về ghế sofa ngồi.
Chu Mẫn đưa mắt nhìn Lục Thiên Hải như muốn hỏi nên làm như thế nào, nhưng hắn không có biểu cảm gì. Hai người lên phòng Chu Mẫn quay qua hỏi: “Lần này là sao? Không phải anh nói chỉ là giả thôi sao? Sao lại trở thành đăng ký kết hôn thật vậy? Sao bà nội của anh còn đi cùng?”
“Bà tôi sợ tôi dở trò sau lưng, bà ấy biết tôi thuê cô để kết hôn nên mới làm đến mức này.” Lục Thiên Hải ngồi xuống ghế nói.
“Vậy chúng ta phải làm gì đây? Tôi sẽ không ký vào tờ giấy đó.”
“Cô nghĩ tôi muốn sao? Kết hôn với một người như cô tôi càng không muốn.”
“Anh…” Chu Mẫn tức giận nói, việc quan trọng lúc này là giải quyết lão phu nhân, không để bà đi cùng.
“Chúng ta cứ đến đó rồi tính, bà tôi là người thông minh nhưng bà đã già rồi sẽ không minh mẫn như trước, đến đó rồi tính sau.” Lục Thiên Hải nhìn nói.
“Anh sẽ có cách chứ?” Chu Mẫn nhìn hắn hỏi.
“Đúng vậy.” Lục Thiên Hải nói đầy chắc chắn.
Chu Mẫn nhìn hắn, cô không tin bất kỳ ai trước giờ chỉ tin vào bản thân mình, hôm nay cô sẽ tạm tin hắn một lần. “Được, tôi tin anh lần này. Nếu anh không giải quyết được, sau này đừng hòng tôi tin anh.”
Lục Thiên Hải liếc xéo cô muốn nói gì đó lại thôi, hắn đi vào phòng thay đồ và đóng sầm lại. Chu Mẫn bên ngoài chỉ biết lắc đầu.