Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 42: Gọi Tên Bạch Kiều Viễn Trong Mơ

Bạch Kiều Viễn và Trương Vân bước vào phòng ăn nhưng không còn bóng dáng của Mạc Phi Phi ở đâu, cô ta hỏi mấy người trong phòng: “Chị ấy đâu rồi, khách quý của tôi đâu?”

Mấy người trong phòng cúi đầu nói: “Vị tiểu thư đó nói trong người không được khỏe nên muốn về phòng nghỉ ngơi, còn nói là không sao, không cần gọi cô ấy nữa.”

Trương Vân gật đầu xem như đã hiểu, nhìn sang gương mặt vô tư của Bạch Kiều Viễn nói:

“Em có mời cô bé tên Mạc Phi Phi tới đây, có lẽ đi đường mệt nên con bé không muốn ăn. Chúng ta ăn sáng đi, anh chắc là chưa ăn gì đúng không, nào cùng nhau ăn.”

Bạch Kiều Viễn cười nhìn xuống đĩa bít tết còn nguyên máu ở trên bàn, đôi lông mày nhíu chặt lại. Hắn ta đưa tay lên vén mấy sợi tóc trước mặt ra phía sau cho Trương Vân nói:

“Em ăn trước đi, anh hơi mệt, anh muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa nhé?”

Trương Vân cười gật đầu. “Được, vậy lát nữa gặp nhau, anh nghỉ ngơi đi.”

Bạch Kiều gật đầu cười quay người rời đi, hắn đi qua căn phòng mà Mạc Phi Phi đang ở thì dừng chân, đứng bên ngoài nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc sau đó đi thẳng về trước.

Mạc Phi Phi đứng sau cánh cửa phòng, cô gửi thấy mùi hương đặc trưng của người đàn ông kia, nhưng được một lúc lại biến mất. Cô tự cười chính mình, vừa rồi cô chính là muốn hắn mở cửa và bước vào căn phòng này sao?

Cô bước về phía giường, kéo chăn sau đó trèo lên giường. Cuộn chặt người mình lại với chiếc chăn, Mạc Phi Phi cảm thấy chuyện này không tồi.

Cũng không biết là cô ngủ từ lúc nào, lúc thức dậy bên ngoài trời đã tối, trong phòng rất tối không một chút ánh sáng nào. Bên ngoài có người gọi cửa, một lúc sau giọng nói của một người đàn ông vang lên, cô nhớ giọng nói này chính là giọng nói của người sáng nay đưa đồ dùng và quần áo mới cho cô.

“Mạc Tiểu Thư, cô dậy rồi chứ? Tiểu Thư của chúng tôi mời cô tới cùng dùng cơm.”

Mạc Phi Phi không trả lời, cô vào nhà vệ sinh, làm những thứ cần làm xong xôi sau đó mới ra ngoài mở cửa. Cô nhìn người đàn ông trước cửa nói: “Anh này, bảo với Tiểu Thư nhà anh tôi không được khỏe, tôi hơi mệt nên không muốn ăn, không cần lo cho tôi đâu.”

Nói xong liền đóng cửa lại, cô cũng không cần quan tâm tới người đàn ông kia đang có khuôn mặt như thế nào. Chỉ là cô không muốn ngồi cùng một bàn với hai người họ mà thôi. Nghĩ tới sáng nay khi Trương Vân ăn miếng bít tết còn nguyên máu là cô cảm thấy buồn nôn, ăn cái gì cũng không thể nuốt trôi được. Chỉ nghĩ tới nó thôi gương mặt cô trắng bệch vì sợ.

Cô nằm lại trên giường, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, buổi tối hôm đó cô lại thấy ác mộng. Sau khi rời khỏi nhà của Từ Hiểu Lam cô luôn ngủ mơ, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy mà không biết lý do. Ban đầu cô nghĩ mình chưa quen nơi ở mới, nhưng sau đó mới biết thì ra bản thân sợ nên mới có cảm giác đó.

Ngày Phương Hùng bắt cô lên thuyền, Phương Giang muốn làm nhục cô từ đó cô luôn mơ thấy gương mặt của anh ta, gương mặt bị biến dạng, máu và mắt hòa quyện vào nhau mỗi lần nghĩ tới cô luôn sợ.

Hôm nay cũng vậy, cô mơ thấy mình bị lạc trong một khu rừng hoang vu chỉ có một mình cô. Cô cứ đi, cứ đi thẳng về trước mà không biết điểm dừng, xung quanh có rất nhiều tiếng động. Có tiếng kêu cứu, có tiếng cầu xin, cũng có tiếng gọi tên cô nữa.

Mạc Phi Phi sợ hãi chạy thật nhanh về trước, hai tay cô dang ra hai bên để những cành cây hai bên không chạm vào mặt mình. Nhưng cũng vì vậy mà cánh tay và bàn tay của cô bị những cành cây cắt đến chảy máu, rất đau, nhưng cô không dám kêu. Cô chỉ có thể chạy thục mạng về trước để giữ mạng. Ánh trăng trên cao chiếu sáng một góc nhỏ phía trước, cũng nhờ có nó mà cô mới biết đường đi thẳng về trước.

Tiếng cầu xin và tiếng hét bỗng nhiên không còn vang lên nữa, thay vào đó là tiếng gọi tên cô từ phía sau lưng, người đó gọi cô là “Cô nhóc” người đó gọi rất nhiều, gọi không ngừng nghỉ. Tiếng gọi từ phía sau vang lên rất to, giống như đang lo lắng cho cô.

Lúc này phía trước giọng nói trầm trầm của một người đàn ông vang lên “Đừng chạy, dù có chạy tôi cũng sẽ bắt được cô.” Vừa nói người đó vừa cười.

Mạc Phi Phi lau mồ hôi trên trán, đôi lông mày nhíu lại, đôi chân đang chạy của cô bỗng nhiên dừng lại tại chỗ, cô đưa mắt của mình về phía trước. Giọng nói đó nếu không nhầm là của Phương Giang, hắn lại tới tìm cô rồi, cô lùi chân lại, cô không muốn bị hắn bắt. Khi cô quay đầu chạy về phía sau thì giọng nói của Phương Giang ở phía sau vang lên: “Muốn chạy sao? Đừng hòng, chiều tôi đi, tôi sẽ không làm cô đau.”

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên xuất hiện xung quanh cô khiến tâm trí cô dối bời. Cô lắc đầu nước mặt lăn dài trên khuôn mặt, vừa lẩm bẩm vừa nói: “Đừng tới đây, đừng đến chỗ tôi, tôi không muốn, cầu xin anh.”

Tiếng nói và tiếng cười vẫn vang lên xung quanh, cô không còn nghe thấy giọng nói của Bạch Kiều Viễn nữa, lúc này cô chỉ ước hắn xuất hiện đưa cô đi, dù là đi đâu cũng được chỉ cần rời xa nơi này.

Cô muốn quay nhưng lại phát hiện dưới chân của bị lún xuống, cô không thể nhấc chân lên được. Cô dần dần bị kéo xuống dưới, cô vung tay với lấy tất cả mọi thứ có thể kéo mình lại, nhưng thân thể cô vẫn bị kéo xuống dưới, lực kéo mỗi lúc một nhanh hơn. Chẳng mấy chốc cô đã bị đến ngang ngực, trong lúc hoảng loạn cô gọi lớn ba chữ “Bạch Kiều Viễn”.

Sau đó bật dậy từ giấc mơ, cô nhìn xung quanh căn phòng, bên ngoài trời vẫn tối, trên trán và người cô đều là mồ hôi, cô đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi đó, cảm giác thật khó chịu. Mạc Phi Phi ôm chặt cơ thể ngồi trên giường, tại sao giấc mơ đó lại chân thật tới như vậy, tại sao cô có cảm giác cô giống như vừa bước ra khỏi khu rừng kinh khủng đó vậy. Không phải Phương Giang chết rồi sao? Sao anh ta vẫn không chịu buông tha cô?

Nước mắt của cô lăn dài trên khuôn mặt, trước giờ cô tự nhận mình là một người không biết sợ hãi, sẽ không bao giờ khóc trước những nỗi sợ, nhưng hình như cô đã thay đổi, thay đổi rất nhiều.

Bên ngoài, cả một căn biệt thự lớn bị bóng tối bao phủ, xung quanh bóng đèn đều tắt hết. Trong một căn phòng lớn ở gác trên, người đàn ông nằm yên lặng trên giường của mình, hai mắt hắn nhìn chằm chằm trần nhà với nhiều suy nghĩ ở trong đầu.