Sáng ngày hôm sau, khi những ánh nắng hiếm hoi chiếu sáng vào căn phòng của Mạc Phi Phi, cô đưa tay lên che đi chúng. Thật thích mà, cô thích những ngày trời nắng ấm hơn những ngày trời âm u khó chịu.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, cô đi ra mở cửa cho người đó, lại là người đàn ông hôm trước đưa đồng dùng cho cô.
“Có chuyện gì sao?” Mạc Phi Phi hỏi.
Người đàn ông nhìn cô trả lời: “Mạc Tiểu Thư đã khoẻ chưa, cô có muốn ăn gì không, để tôi mang lên cho cô?”
Mạc Phi Phi nhìn hắn ta sau đó nói: “Tôi tự đến phòng ăn là được rồi, đúng rồi, khi nào tôi sẽ được về vậy?”
Người đàn ông chần chừ không biết trả lời thế nào, lúc này giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên.
“Cô cứ ở nơi này thêm mấy ngày nữa đi, chờ khi nào chúng tôi kết hôn hãy về một thể.”
Người đàn ông vừa nói xong, giọng nói của một người phụ nữ bỗng nhiên vang lên: “Đúng đó, cô cứ ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi, chúng tôi quyết định sẽ kết hôn nhưng chưa chọn được ngày đẹp, cô ở lại chọn ngày và chúc phúc cho chúng tôi.”
Chúng tôi, kết hôn? Mạc Phi Phi quay đầu lại nhìn hai người vừa xuất hiện, hai người họ đang nắm tay thật hạnh phúc. Cô ngước lên nhìn gương mặt của Bạch Kiều Viễn không rời, mà hắn cũng đang nhìn trả lại cô bằng một ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy à? Nếu vậy thì tôi sẽ ở lại dự đám cưới của hai người. Nhưng mà tôi phải gọi điện thoại về báo cho người nhà một tiếng, không thì họ sẽ lo lắng cho tôi. Điện thoại của tôi bị rơi lúc người của chị bắt tôi tới đây, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Trương Vân cười, chạy tới cầm bàn tay của Mạc Phi Phi nói: “Sao cô không nói sớm cơ chứ, đây, cô cầm điện thoại của tôi rồi gọi về cho người nhà.”
Mạc Phi Phi nói “cảm ơn”, sau đó cầm lấy. Dù sao cô cũng phải gọi về báo là mình không sao với Trịnh Phương Phương, nếu không cô ấy sẽ lo lắng và tìm chỗ nào đó ngồi khóc lóc.
Bạch Kiều Viễn nhìn theo bóng lưng gầy của cô, đôi lông mày nheo lại đầy khó chịu, hai tay bên hông siết chặt, gân xanh nổi hết lên, nhưng hắn không hề có biểu hiện gì tiếp theo.
Trương Vân sai người đi làm đồ ăn sáng cho họ, sau đó đến bên cạnh của Bạch Kiều Viễn, cô ta chạm vào cánh tay của người đàn ông, cảm nhận sự gắng gượng chịu đựng của hắn thì không khỏi nhếch môi cười nói:
“Chúng ta tới phòng ăn trước đi, cô ấy lát nữa sẽ tới sau.”
Bạch Kiều Viễn gật đầu, sau đó tay trong tay cùng Trương Vân đi về phía phòng ăn.
Mạc Phi Phi ở trong phòng nói chuyện với Trịnh Phương Phương một lúc, sau đó thay chiếc váy mới đã được để sẵn trên giường. Cô bước chân vào phòng ăn, thấy không khí bên trong không được ổn, hai người đang ngồi trên bàn ăn với hai gương mặt vô cùng khó chịu.
Trên người cô là một chiếc váy màu trắng tinh khôi, làn da của Mạc Phi Phi vốn rất trắng, cho nên khi mặc đồ trắng làn da càng xinh đẹp khiến cho người nhìn không thể rời mắt. Ngay cả Trương Vân khi nhìn thấy cô bước vào cũng có chút bất ngờ.
Mạc Phi Phi kéo chiếc ghế bên trái của mình ra đang định ngồi xuống thì giọng nói của Trương Vân vang lên:
“Mạc Tiểu Thư hôm qua ngủ ngon chứ? Cả đêm hôm qua tôi không ngủ được vì lo lắng cho cô đấy, mà đêm qua cô mơ thấy gì vậy, tôi thấy cô hét rất lớn.”
Bàn tay đang kéo ghế của cô bỗng nhiên dừng tại chỗ. Cô ngước lên nhìn gương mặt của Bạch Kiều Viễn chứ không hề nhìn sang Trương Vân. Cô không thể nào biết được lúc này sâu trong thâm tâm hắn đang nghĩ cái gì.
“Chỉ là mệt quá nên tôi mơ thấy ác mộng mà thôi, tôi thường xuyên mơ như thế, Tiểu Thư không cần phải lo đâu.”
Trương Vân che miệng lại cười, nụ cười có rất nhiều hàm ý nói: “Vậy cô có nhớ mình đã mơ thấy gì không?”
Mạc Phi Phi thấy câu hỏi này không đúng cho lắm, nhưng cô không suy nghĩ gì nhiều trả lời: “Cũng chỉ là một giấc mơ lập đi lập lại mà thôi, không có gì đáng để nhớ tới.”
Trương Vân kéo bàn tay đang đặt ở dưới gầm bàn của Bạch Kiều lên trên bàn, cười một nụ cười đầy châm chọc nói:
“Vậy sao? Không biết trong giấc mơ người đàn ông ngồi bên cạnh tôi đã làm gì cô vậy? Đêm qua tôi thấy cô hét lớn ba chữ ‘Bạch Kiều Viễn’ đó, vậy nên tôi mới hỏi cô đã mơ gì mà gọi tên vị hôn phu của tôi vậy?”
Ba chữ “Bạch Kiều Viễn” trong giọng nói của Trương Hiểu Hiểu cố tình kéo dài ra, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ.
Mạc Phi Phi một lần nữa đưa mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, chẳng lẽ đêm hôm qua trong giấc mơ cô đã thật sự gọi tên của hắn? Cô thật sự gọi “Bạch Kiều Viễn” sao? Mạc Phi Phi lắc đầu bác bỏ suy nghĩ ngay trong chính thâm tâm của mình. Tại sao có thể chứ, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Vậy sao? Có lẽ cô nghe nhầm rồi, tôi làm sao có thể gọi tên vị hôn thê của cô được, không thể nào đâu.”
Trương Vân đưa ly sữa lên trên miệng uống một ngụm, sau đó nói: “Nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy. Viễn, anh có nghe thấy không? Phòng của anh ở ngay bên trên phòng của cô ấy mà.”
Trương Vân xoay gương mặt của Bạch Kiều Viễn về phía mình hỏi.
Mạc Phi Phi cũng ngẩng mặt lên chờ câu trả lời từ người đàn ông đối diện mình. Một lúc sau hắn lạnh lùng nói: "Đêm qua anh ngủ sớm, không nghe thấy gì.”
Trương Vân nhìn thấy trong đôi mắt của Bạch Kiều Viễn có rất nhiều sự biến đổi, cô ta chính là không tin lời người đàn ông này vừa nói.
“Ồ, em còn nghĩ anh sẽ hạnh phúc cả đêm không ngủ được nữa chứ. Không ngờ anh ngủ sớm như vậy, em còn định sang phòng xem anh thế nào, may quá, em không sang.” Nói xong môi cô ta kéo lên một nụ cười.
Bạch Kiều Viễn kéo mạnh bàn tay của Trương Vân lại, nhìn trả lại ánh mắt của cô ta nói: “Đúng vậy, anh ngủ rất sớm, có lẽ hôm trước về mệt cho nên buồn ngủ.”
Trương Vân cau mày lại nhìn Bạch Kiều Viễn không rời mắt, hắn đang cảnh cáo cô ta bằng hành động sao? Cô ta đẩy bàn tay của hắn ra nói: “Em hiểu rồi, chúng ta ăn sáng đi!”
Người làm bắt đầu bê thức ăn lên, Mạc Phi Phi ổn định lại vị trí của mình. Hai bàn tay ở dưới bàn cô nắm chặt. Hai người họ muốn làm gì thì làm chỗ riêng tư, tại sao chứ diễn trò tình cảm trước mặt cô chứ?
Các món ăn lần lượt được mang ra, lại là món bít tết còn nguyên máu kia, Mạc Phi Phi nhìn thấy thôi cũng buồn nôn. Cô nhìn những món ngon trên bàn, hôm nay đều là những món ăn nổi tiếng ở Nhạc Thành, nhưng cô không muốn ăn một chút nào.
Trương Vân nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Lại không hợp khẩu vị với chị à? Đây đều là những món ngon ở Nhạc Thành đó, tôi nhớ cô từng nói cô thích các món ở Nhạc Thành. Hay là để tôi bảo đầu bếp làm món khác cho cô nhé?”
Mạc Phi Phi xua tay nói: “Không cần, tôi có thể ăn được mà, đều là những món ngon!”
Mạc Phi Phi đưa tay về trước, muốn gắp một miếng trứng rán để ăn, nhưng lại thấy Trương Vân đang cắn một miếng bít tết đầy máu tươi thì rụt tay lại. Cô cảm thấy buồn nôn, cô đứng dậy, cô không thể nào giả vờ ngồi ở đây được nữa.
“Tôi cảm thấy không được khỏe, hai người cứ ăn trước, tôi xin phép, hai người không cần lo cho tôi, tôi không sao!”
Nói xong Mạc Phi Phi chạy thật nhanh về phòng, việc đầu tiên cô làm là chạy vào nhà vệ sinh nôn hết những thứ trong bụng mình có ra. Nhưng không có thứ gì được nôn ra, vì từ hôm qua tới giờ cô chưa có thứ gì vào bụng. Ngồi trong nhà vệ sinh ôm mặt khóc, cô muốn về nhà, cô không muốn ở đây nhìn hai người họ diễn trò tình cảm. Cô thừa nhận khi Bạch Kiều Viễn nhìn một người phụ nữ khác chăm chú bản thân có chút ghen tị, thật sự cô không biết tại sao lại có cảm giác đó.