Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 41: Người Yêu Của Bạch Kiều Viễn

Giọng nói của cô gái kia vang lên đánh bay đi những suy nghĩ ở trong đầu của Mạc Phi Phi: “Cô là Mạc Phi Phi? Nào, mời ngồi.”

Mạc Phi Phi đi về trước, tại sao cô gái này lại biết tên cô vậy? Cô gật đầu xem như trả lời, cô không khỏi nhớ tới lần trước khi bị người của Phương Hùng bắt cóc, cũng mời cô ăn cơm tử tế. Miệng nói yên tâm tôi sẽ không gϊếŧ cô, nhưng sáng ngày hôm sau liền thay đổi ý định. Mà mọi chuyện đều liên quan tới cái người tên Bạch Kiều Viễn kia, chẳng lẽ lần này cũng vì hắn nên cô ta mời cô tới đây?”

“Cô sao vậy, sợ tôi nên không dám ngồi?” Người phụ nữ hỏi.

Mạc Phi Phi lắc đầu trả lời: “Đâu có, chỉ là tôi đang suy nghĩ không biết tiểu thư đây là ai, mời tôi tới đây là có chuyện gì?”

Nói xong Mạc Phi Phi ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta. Người phụ nữ cười, cô ta tầm hai mươi lăm tuổi, từ gương mặt cho tới dáng vóc đều nói nên cô ta là một người có tiền. Cô ta cười nói:

“Nghe nói cô từng cứu Viễn hả? Tôi là bạn gái của anh ấy nên cố ý mời cô đến nơi này để cảm ơn, cô không trách tôi vì đã mời cô đường đột thế chứ?”

Mạc Phi Phi ngước lên nhìn cô. Viễn? Cô ta là người yêu của Bạch Kiều Viễn sao? Vậy tin tức của bài báo kia là sự thật, vậy mà lúc trước hắn nói hắn chưa từng qua lại với phụ nữ, vậy mà khi đó cô đã tin hắn. Nhưng cứu Bạch Kiều Viễn là sao? Cô nhớ là hắn cứu cô nhiều lần chứ chưa bao giờ cô cứu hắn. Nhưng nếu cô ta đã nói vậy cô đành hùa theo, cô nói:

“Cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không có gì đáng để nhắc tới. Chú ta cứu tôi nên tôi cứu lại là chuyện đương nhiên.”

Người phụ nữ ngồi đối diện che miệng cười, nụ cười có bao nhiêu dụng ý cô đều biết. Cô ta nói:

“Vậy à! Thế thì tốt, tôi chỉ mong cô và người yêu của tôi không phải là loại tình cảm mà tôi đang suy diễn!”

“Tôi cũng muốn hỏi loại tình cảm chị đang suy diễn là gì đấy.” Mạc Phi Phi nở nụ cười nói.

“Là chuyện trai gái, nếu không phải là tốt.” Người kia nói.

Mạc Phi Phi trên môi vẫn nở nụ cười nói: “Đương nhiên rồi, dù thế giới này không còn đàn ông tôi cũng sẽ không cướp đi bạn trai của chị.”

“Mồm miệng lanh lợi đấy.” Người kia nói.

“Khi nào tôi được thả về?” Mac Phi Phi hỏi.

“Yên tâm, tôi mời cô tới đây chắc chắn sẽ lo cho sự an toàn của cô, tôi muốn cô ở lại đây chơi mấy ngày.”

“Tôi là sinh viên, còn phải đi học.”

Người kia nói: “Không lâu, chỉ cần xác nhận được chuyện tôi muốn tôi sẽ thả cô về. Ăn sáng thôi.”

Mạc Phi Phi muốn nói nhưng lại không thể nói được gì, cô cười một nụ cười như có như không, người phục vụ bắt đầu đem những món ăn đặt lên bàn, đều là những món ăn ngon nhưng cô không có tâm trạng. Hôm nay cô không đem thuốc theo nên bụng rất đau, Mạc Phi Phi theo bản năng ôm bụng mình. Mỗi khi bà dì đến cô phải uống thuốc, cứ một tháng cô sẽ uống ba đến bốn viên thuốc giảm

“Thật ra để mà nói cứu mạng Bạch Kiều Viễn thì tôi chưa phải, nên tiểu thư không cần quan tâm tôi như thế này đâu, tôi sợ mình không kham nỗi.” Mạc Phi Phi nói.

Người phụ nữ trước mặt cắt một miếng bít tết còn nguyên máu đặt vào đĩa của cô, sau đó nói: “Dù sao tôi cũng nên quan tâm cô, nếu không anh ấy sẽ không vui.”

Nói xong cô ta cắt một miếng bít tết khác và cho vào trong miệng của mình, cũng vì miếng thịt quá to mà máu còn dính trên khoé miệng. Mạc Phi Phi thấy cổ họng mình lăn nhẹ, cảm giác buồn nôn khó mà tả được, cô ôm chặt bụng của mình, cảm giác khó chịu mỗi lúc một nhiều hơn.

Mạc Phi Phi nhìn cốc nước trước mặt mình, nhưng lại lắc đầu bỏ qua nó, bởi vì cô không biết người phụ nữ này có bỏ thứ gì vào trong nước hay không. Theo bản năng cô nhìn xuống đĩa bít tết trên bàn, tại sao mới sáng sớm đã ăn bít tết vậy chứ?

Mạc Phi Phi ngước lên nhìn mấy người đàn ông đứng sau cô ta, trên người của họ đều có hình xăm và mang gương mặt vô cùng dữ tợn, nếu cô không nghe lời họ có đến gϊếŧ chết cô không?

“Không ăn à? Nhà bếp chuẩn bị mãi mới biết mấy món mà người ở Giang Thành hay ăn đó, đây đều là những món ngon ở Giang Thành. Cô mau ăn đi không nguội.” Người phụ nữ nói.

Mạc Phi Phi ngước lên nhìn người phụ nữ, cô ta biết cô là người sinh ra ở Giang thành, chẳng lẽ cô ta sai người điều tra sao lưng cô. Mạc Phi Phi cau chặt mày lại, cô ghét nhất là có người điều tra mình sau lưng.

“Cảm ơn chị, chắc là chị vất vả lắm mới biết được những chuyện này, tôi đương nhiên phải ăn rồi. Nhưng có lẽ chị không biết chuyện này, tôi không thích ăn đồ ăn của Giang Thành, tôi thích ăn đồ ăn của Nhạc Thành hơn.”

“Vậy sao? Thế để tôi bảo đầu bếp làm cho cô món khác.”

“Không cần phiền như vậy. Mà không biết nên xưng hô với chị như thế nào?” Mạc Phi Phi nói.

Người con gái đối diện lấy khăn tay lau miệng, sau đó nói: “Tôi họ Trương, cô có thể gọi tôi là Trương Vân.”

Mạc Phi Phi nhìn cô ta nói: “Cảm ơn Trương Tiểu Thư vì những món ăn và những đãi ngộ của cô. Nhưng tôi không thích hợp để ngồi cùng một bàn với cô, nên…”

Lúc này bên ngoài có người bước vào, sau đó cắt ngang giọng nói của cô: “Tiểu thư, Tam Gia đã về!”

Trương Vân gật đầu, cô ta đứng dậy, chạy về phía ban công, từ trên cao nhìn xuống thân ảnh của người đàn ông đang đứng ở phía dưới.

Mạc Phi Phi không cần hỏi cũng có thể đoán được người đàn ông được gọi là “Tam Gia” là ai. Cô đứng dậy đi theo Trương Vân, từ trên cao nhìn xuống gương mặt của Bạch Kiều, hình như hắn đã gầy đi rất nhiều, trên tay hắn đang cầm một bó hoa hồng vô cùng đẹ nhìn hắn trong hình ảnh này cô có chút không quen. Hình như hắn chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy với cô, nghĩ xong cô lại thầm mắng mình, sao cô có thể nghĩ như vậy chứ?

Trương Vân vẫy tay với Bạch Kiều Viễn ở dưới, người đàn ông ngước lên nhìn đáp lại cô ta. Hắn không nhìn sang gương mặt của Mạc Phi Phi dù chỉ một lần.

Trương Vân cười quay người chạy xuống dưới nhà, cũng vì không để ý mà vô tình chạm vào Mạc Phi Phi đang đứng phía sau, khiến lưng của cô đập vào chiếc bàn phía sau đầy đau đớn.

Cô ta nói “xin lỗi” sau đó liền chạy nhanh xuống dưới nhà. Mạc Phi Phi xua tay nói không sao, cô đi đến ban công, bàn tay ấm áp chạm vào chiếc lang cang lạnh giá trước mặt, cũng nhờ có nó mà tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều.

Mạc Phi Phi nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau vô cùng hạnh phúc, lúc này cô giống như người phụ nữ thứ ba đứng ở trên cao nhìn hai người họ. Cô không biết tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, thật sự rất khó chịu. Cô quay người nói với mấy người ở trong phòng là mình không được khỏe, nên về phòng trước.