Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 40: Tiểu Thư Tôi Mời Cô

Một tuần sau, hôm nay tăng ca nên Mạc Phi Phi về muộn hơn bình thường. Đi một mình trong đêm cô vừa đeo tai nghe vừa bước đi, bỗng nhiên có một bóng đen từ bên trong nhảy ra Mạc Phi Phi sợ lùi bước về sau.

Người kia bật cười nói: “Khiến cô sợ sao? Xin lỗi nhé!”

Mạc Phi Phi lắc đầu sau đó bước tiếp về trước, nhưng chưa đi được mấy được giọng nói của người kia lại vang lên: “Tiểu Thư của chúng tôi có lời mời, mong cô sẽ gật đầu đồng ý.”

“Tiểu Thư sao? Là Phương Hàn Thanh?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Không, là tiểu thư của chúng tôi. Cô cứ đi theo tôi, trên xe tôi sẽ nói cụ thể cho cô nghe.”

Mạc Phi Phi bán tín bán nghi nhìn người đàn ông nói: “Tôi bận không có thời gian.”

“Tôi sẽ làm cô đau nếu cô không nghe lời, một cô gái ngoan thì nên nghe lời mới đúng. Lên xe đi, tôi không thích động tay chân với phụ nữ.” Người đàn ông chỉ chiếc xe phía trước nói.

“Không lên không được à? Tôi là khách, nhưng nếu không muốn đi các người cũng không thể ép buộc tôi.” Mạc Phi Phi cố gắng thương lượng.

“Đúng vậy, không thể ép, chúng tôi muốn mời cô lên xe một cách vui vẻ.” Người kia nói.

Mạc Phi Phi nhìn người đàn ông suy nghĩ, cô không muốn bị người ta đánh ngất như cái cách người của Phương Hùng đã làm với mình, giờ ở cổ vẫn còn đau. Cô cười sau đó chạy nhanh về trước, cứ chạy để giữ mạng trước đã, lỡ họ gϊếŧ khi cô lên xe thì sao.

Nhưng vừa chạy được mấy bước đã có người giữ cô lại, người đàn ông kia không giải thích gì chỉ hất cằm nhìn hai người còn lại ý nói họ kéo cô lên xe. Mạc Phi Phi cố hét “cứu tôi, cứu tôi.” Nhưng không thể phát ra âm thanh, bởi vì họ đã bịt miệng của cô lại.

Chiếc xe cứ thế chạy thật nhanh về trước trong đêm tối, bánh xe mài xuống nền đường dài tạo ra nhiều vết xước và âm thanh khó nghe.

Trên xe, Mạc Phi Phi đang ngủ không hề biết gì, một phần vì mệt, một phần vì bị mấy người kia chuốc thuốc mê cô. Chiếc xe chạy một ngày một đêm thì dừng lại, khi chiếc xe dừng lại cô vẫn đang còn ngủ. Bọn họ bế cô lên, sau đó đem cô vào trong một căn phòng, đặt cô lên giường vô cùng nhẹ nhàng. Sau đó quay người bỏ đi.

Đêm đó Mạc Phi Phi nằm trên chiếc giường xa lạ ngủ mà không hề hay biết ngày mai thức dậy sẽ có chuyện gì xảy ra với cô. Cô ngủ rất ngon, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ cau mày khi mơ thấy ác mộng, một giấc mộng khiến cô mãi không quên.

Buổi sáng ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi cơn đau bụng quằn quại của mình. Mạc Phi Phi ngồi dậy, đầu có chút đau. Cô ôm đầu, có lẽ vì hôm đó uống chút rượu nên đau đầu, bước xuống giường lại phát hiện ở dưới ga giường nơi cô nằm có một vệt máu đỏ, ban đầu có chút sợ, nhưng sau đó nhớ ra là bà dì tới. Cô vội đánh đầu mình, sao cô lại hồ đồ thế chứ, ngay cả ngày này mà cũng quên.

Nhưng khoan đã, Mạc Phi Phi lúc này mới để ý xung quanh căn phòng, đây không phải là phòng ngủ của cô thì phải. Khoan đã, hôm qua cô bị mấy người đàn ông bắt lên xe, sau đó, sau đó thì không nhớ gì nữa. Đây là nơi nào, tại sao cô không nhớ gì vậy?

Đang mải suy nghĩ bên ngoài có người mở cửa ra, là một người đàn ông, hắn ta không phải là người hôm qua đã bắt cô. Giọng nói của hắn bỗng nhiên vang lên.

“Dậy rồi à? Dậy rồi thì đi rửa mặt đi, tiểu thư của tôi đang đợi cô ở phòng ăn.”

Mạc Phi Phi lùi người lại nhìn hắn ta đầy cảnh giác hỏi: “Đây là đâu vậy? Anh là ai, tại sao tôi lại ở đây?”

Người đàn ông chỉ đứng yên ở đó chứ không có biểu hiện gì nói: “Cô ngủ một ngày một đêm rồi, rửa mặt và ra ngoài ăn cơm đi. Tiểu Thư của tôi không thích chờ đợi người khác.”

Cái gì, cô ngủ một ngày một đêm rồi? Những người này đưa cô đến đây từ khi nào vậy chứ? Sao cô không có cảm giác gì hết vậy?

Cô nhìn hắn ta, nhưng nhớ ra mình lúc này không được tốt vội hỏi: “Này, ở đây có đồ dùng cho phụ nữ hay không?”

“Cô muốn cái gì?” Người kia hỏi.

Mạc Phi Phi nuốt nước miếng, đây là trường hợp đầu tiên cô gặp phải, mà cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ như thế này. Chẳng lẽ cô cứ nói thẳng là bà dì của tôi đến, tôi cần băng vệ sinh hay sao? Cô vội lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu, không được, cô cần nó vì vậy có ngại đến đâu cũng phải nói.

“Bà dì của tôi đến.”

Người đàn ông kia nhìn cô, không nói không rằng cứ thế quay người bỏ đi ra ngoài. Mạc Phi Phi cảm thấy người này thật mất lịch sự, cứ như vậy mà bỏ đi không nói gì sao?

Chưa bao lâu bên ngoài có tiếng bước chân, là một người đàn vừa rồi trên tay hắn cầm một túi đen đưa cho cô nói:

“Đồ cô muốn, quần áo mới của cô cũng ở trong. Nhanh lên, tiểu thư của chúng tôi không thích chờ đợi người khác.”

Mạc Phi Phi nhận lấy sau đó nói “cảm ơn”. Cô quay người đi vào nhà vệ sinh, trước khi cởi đồ cô nhìn quanh căn phòng tắm một lượt, nhìn mọi ngóc ngách, dù một nơi nhỏ cũng không bỏ qua. Cô đưa tay vào một chiếc mắt nhỏ camera được gắn trên góc nhỏ của chiếc gương, cầm nó lên xem sau đó vứt vào bồn cầu và xả nước cho nó trôi đi.

Mạc Phi Phi nhếch môi cười, cô từng được Từ Hiểu Lam dạy khi còn nhỏ nên rất am hiểu chuyện này, anh cũng dặn cô ra ngoài xã hội không được tin tưởng ai, phải đề phòng tất cả.

Sau khi làm xong tất cả cô mới bắt đầu làm việc của mình. Những nơi cô đến cô thường quan sát kỹ lưỡng, biết đâu sau khi cô bước chân ra cánh cửa này sẽ có một người đàn ông tới và nói với cô: “Đây là đoạn video của cô, cô phải làm theo lời của tôi” thì sao chứ.

Mạc Phi Phi nhìn chiếc váy màu đen trên tay mình, sao nó lại ngắn thế chứ. Đúng là lúc trước cô có từng mặc váy, nhưng nó đâu có ngắn tới như vậy kia chứ. Cô lắc đầu, lúc này cũng chỉ có nó mà thôi, vì chiếc quần bò kia của cô không thể mặc lại.

Cô nhìn cô gái trước gương, một khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, ngay cả cô cũng không nhận ra mình được. Tát nước lên mặt để những suy nghĩ bay biến đi, cô cười nhìn mình nói: “Cố lên, mày nhất định sẽ vượt qua chuyện này mà thôi.”

Sau đó mở cửa bước ra ngoài, cô vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông vừa rồi đang đứng trước cửa, hình như hắn ta đang chờ cô, đặt tay lên ngực nói: “Sao anh vào được phòng này?”

“Cửa vốn không khoá.” Người kia nói.

“Dù là như vậy cũng không nên tự ý vào phòng của người khác.”

“Mời cô đi theo tôi!” Người đàn ông đó nói.

Mạc Phi Phi nhíu mày không vui nhưng vẫn đi theo phía sau hắn ta, đến một gian phòng rộng rãi thì dừng lại, bên trong có ba bốn người đàn ông đang đứng, chỉ có duy nhất một cô gái. Cô ta đang ngồi trên chiếc bàn cạnh ban công, trên người cô ta mặc một chiếc váy màu trắng kiểu dáng giống chiếc váy cô đang mặc. Bên ngoài ánh nắng mặt trời chiếu vào trong, khiến bóng dáng của người đó càng trở nên xinh đẹp.

Mạc Phi Phi nghĩ người này không phải là một người bình thường, cô ta phải là một nhân vật lớn nào đó. Nhưng tại sao cô ta lại mời cô tới đây, còn muốn cô mặc đồ đôi với cô ta, có biếи ŧɦái quá không vậy?