Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 12

Trước kia còn dám phản kháng, hôm nay bị hoàng tử khác dạy dỗ, xem ngươi còn dám phản kháng hay không.

Thập hoàng tử ngồi xuống, quanh chóp mũi là mùi vị buồn nôn, hắn vừa mới cầm lấy chiếc đũa, bên ngoài đã có một đám người tiến vào.

Đại nội thị bước vào nhà, ánh đèn sáng rọi cả căn phòng, đương nhiên cũng nhìn thấy được cơm thiu trước mặt Thập hoàng tử.

Đại nội thị bị chọc tức, cười nói:

“Giỏi thật, một lũ làm phản, dám cho đường đường một hoàng tử ăn cơm thiu. Người đâu, mau bắt mấy tên điêu nô này đi.”

Thập hoàng tử cúi đầu, dường như sợ hãi.

Đại nội thị tức giận không nhẹ, cũng muốn trút giận cho Thập hoàng tử. Ra lệnh cho người trói lão thái giám và tiểu thái giám lại đánh chết ngoài viện.

Tiếng thét chói tai và gậy đánh vào da thịt nặng nề truyền đến, Thập hoàng tử chạy vào phía trong nhà.

Đại nội thị còn tưởng hắn bị dọa sợ, quát chói tai: “Ồn ào quá, lấy giẻ lau nhét vào miệng chúng.”

Lão thái giám và tiểu thái giám đau đến mức nổi gân xanh. Ánh mắt tiểu thái giám còn tốt, vô tình liếc một cái, đúng lúc đối diện cửa sổ phòng Thập hoàng tử.

Đối phương đang lạnh lùng nhìn hắn ta, không có cảm xúc. Hắn ta bị dọa run lập cập. Nhưng rất nhanh hắn ta đã không còn rảnh để nghĩ đến chuyện khác.

Đến tận khi rạng sáng, hai người mới tắt thở, quần áo, da thịt đều trộn lẫn thành một đống, máu tươi chảy ướt sũng mặt đất.

Chân trời hửng sáng, đại nội thị đưa Thập hoàng tử đến cung điện mới.

Vốn là đêm qua nên đi rồi, nhưng Thập hoàng tử ngủ mất, đại nội thị phải đợi hơn nửa đêm.

Tất cả mọi thứ trong sân đã được xử lý, không nhìn ra cái gì. Thập hoàng tử nhìn thoáng qua nơi dính máu đêm qua, lại ngẩng đầu nhìn mây trắng phía chân trời, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

Đại nội thị còn nói: “Thập điện hạ yên tâm, lão nô đã đánh tiếng với người hầu hạ ở cung điện mới rồi, sẽ không có người nào dám bất kính với ngài nữa.”

“Tất cả mọi thứ, phủ Nội Vụ cũng sẽ cho người đưa qua.”

“Đêm qua ngài không ngủ ngon, cần phải đến Đông Điện xin nghỉ nửa ngày.”

Cuối cùng Thập hoàng tử cũng có phản ứng, hắn nhẹ giọng nói: “Không cần, Hiện tại tất cả mọi thứ đều tốt quá, rất giống như đang nằm mơ vậy. Ngược lại đến Đông Điện đọc sách làm cho ta có hai phần cảm giác chân thật hơn.”

Đại nội thị yên lặng.

"Ngươi nói cái gì? Sao cơ?"

Sắc mặt Hoàng hậu vặn vẹo, cung nhân trả lời bị dọa đến mức dập đầu rầm rầm: "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận."

Đại nội thị bên cạnh Thánh thượng tự mình dẫn người đến chỗ của Thập hoàng tử.

Hoàng hậu như bị đâm vào trong lòng, vứt hết đồ sứ bên cạnh tay mình xuống đất. Cắn răng đến mức sắp chảy máu: "Hắn biết rõ, hắn cũng đã đồng ý với bổn cung.”

Tâm phúc cho những người khác lui ra, đóng cửa điện lại. Bà cẩn thận đỡ Hoàng hậu: "Nương nương, trước hết người đừng vội tức giận. Bây giờ là lúc phải suy nghĩ xem nên đối phó như thế nào.”

Thật ra tâm phúc đã sớm cảm nhận được, mặc kệ như thế nào thì Thập hoàng tử cũng là nhi tử của Phụng Nguyên Đế. Chỉ là lúc trước lúc động tay chân phải quét sạch sẽ.

Lão thái giám què quặt kia là người của Hoàng hậu, mấy năm nay hà khắc với Thập hoàng tử đều là do Hoàng hậu bày mưu tính kế. Lúc trước Hoàng hậu đuổi Thập hoàng tử ra ngoài, ngoại trừ muốn cô lập hắn thì còn muốn ra tay gϊếŧ chết người ở nơi khác.

Nhưng mạng Thập hoàng tử quá cứng, mấy lần phong hàn cũng không làm hắn ra đi được. Không giống như một đứa trẻ bình thường, chẳng hề có một chút khó chịu nào.

Hoàng hậu đắm chìm trong cơn thịnh nộ.

Tâm phúc thở dài nói: "Nương nương, người là hoàng hậu, là mẹ cả của Thập hoàng tử.”

Hoàng hậu lửa giận càng tăng: "Ai là mẹ của thứ tiện nhân kia chứ."

Bà dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía tâm phúc, tâm phúc quỳ xuống dập đầu: "Nương nương là quốc mẫu tông triều, thái tử đương triều là con ruột của ngài, ngài tôn quý vô cùng, ai có thể khiến ngài không thoải má chứ.”

Hoàng hậu chậm rãi tỉnh táo lại, bớt giận, bà giật giật khóe miệng.

"Đi, bảo phủ nội vụ tặng cho Thập hoàng tử mấy bộ xiêm y bốn mùa, chọn chất liệu tốt đang thịnh hành, lại phối thêm chút trang sức ngọc."

"Vâng."

Hoàng hậu tạm thời không còn lửa giận, nhưng trong cung Thục phi lại không bình tĩnh được.

Lục hoàng tử bị trách phạt làm cho Thục phi vừa đau lòng vừa tức giận, nếu không phải Lục hoàng tử ngăn cản, chân của tên nội thị đá Thập hoàng tử xuống nước đã bị cắt đứt.

Nguyên văn Lục hoàng tử nói là: Là lệnh của bổn điện, bổn điện đã chịu tội rồi, không khác gì nhau.

Nội thị kia cực kỳ cảm động, liên tục tạ ơn, Lục hoàng tử vung tay áo, cho người đi xuống dưỡng thương.

Thục phi rời hỏa lực sang Tần Trạch: "Bổn cung không thể hiểu rõ, tên họ Tần dạy học, sao lại phiền thế chứ."

“Mẫu phi, Tần phu tử cũng chỉ làm tròn trách nhiệm mà thôi." Lục hoàng tử nằm sấp trên giường bất đắc dĩ nói.

Hắn không biết rằng lời này vừa nói ra đã khiến Thục phi sợ đến suýt sặc.

Thục phi hoảng sợ nhìn nhi tử, sau đó vội vàng nói: "Người đâu, người đâu, mau truyền thái y."

Lục hoàng tử kinh hãi nói: "Mẫu phi lại truyền thái y làm gì?”

Thục phi cũng không quay đầu lại: "Ngươi nói nhảm mất rồi, còn không mau truyền thái y thì muộn mất.”

Lục hoàng tử nghẹn họng, tức giận đấm giường: "Ai nói nhảm, ta không sao hết!”