Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 13

Thục phi bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Bà đưa tay sờ trán nhi tử mình, hình như không nóng lên. Tuy nhiên vẫn không nên sơ suất.

Nhưng Thục phi vẫn kiên trì truyền thái y. Hai khắc sau, dưới sự chất vấn không ngừng của Thục phi, thái y kiên trì kê một ít thuốc trị nóng trong.

Trán Lục hoàng tử giật giật.

Hắn nhịn đến khi thái y đi rồi mới nổi giận: "Mẫu phi, ngươi làm gì vậy."

Từ đầu Thái y đã nói hắn không sao, nếu không phải mẫu phi hắn vẫn nói luôn mồm là "Thật sự không có việc gì à?", "Có muốn xem lại lần nữa hay không?", thì thái y sẽ không kê đơn cho hắn.

Khí thế của Thục phi yếu dần: "Mẫu phi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi."

Lục hoàng tử trợn trắng mắt, quay đầu sang một bên.

Thục phi ngồi xuống mép giường, yêu thương vỗ vỗ vai nhi tử.

"Ngươi là hài tử duy nhất của mẫu phi, ngươi chịu khổ một phần thôi là mẫu phi phải chịu gấp đôi."

Lông mi Lục hoàng tử run rẩy.

"Từ sau khi Tần Trạch giảng bài cho các ngươi, chỗ nào hắn cũng nhắm vào ngươi. Mẫu phi vẫn nghi ngờ hắn là người của một phe nào đó."

Trong đầu Lục hoàng tử hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Trạch, mang theo hai phần châm chọc cười nói: "Ai có thể thu phục Tần phu tử, bổn điện còn xem trọng hắn."

Trong điện yên tĩnh.

Một lát sau, Lục hoàng tử thăm dò quay đầu lại, phát hiện mẫu phi đang bình tĩnh nhìn hắn.

"Mẫu phi, người... Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này?”

Thục phi chần chừ: "Tần Trạch hại ngươi bị phạt, ngươi không hận hắn sao?”

Sắc mặt Lục hoàng tử vi diệu, trách thì có trách hai phần, nhưng không hận.

Chủ yếu vì việc này không phải chuyện của Tần Trạch, nhưng Tần Trạch lại đi gánh chịu trách nhiệm trước, bị phạt. Lục hoàng tử thấy có chút gì đó... Khụ, tâm phục khẩu phục.

Dù sao hắn cảm thấy Tần Trạch đáng ghét thì đáng ghét, nhưng người vẫn là người chính trực.

Lục hoàng tử không lên tiếng, nỗi lòng Thục phi lại nổi lên.

Bà xoa xoa huyệt thái dương rồi quay đi.

Trước giờ cách làm việc của Tần Trạch luôn giống như bốc thuốc đúng bệnh. Đương nhiên hắn có thể thừa cơ đè Lục hoàng tử xuống, tăng thêm hình phạt cho Lục hoàng tử.

Nhưng cứ như vậy, chắc chắn Lục hoàng tử sẽ hận hắn, Phụng Nguyên Đế cũng sẽ suy nghĩ sâu xa.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Tần Trạch sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Còn nữa, mục đích của Tần Trạch là từng bước cải thiện tình cảnh của Thập hoàng tử, chuyện của Lục hoàng tử nhiều lắm cũng chỉ là bước đệm, dẫn ra tình cảnh khó khăn của Thập hoàng tử mới là trọng điểm.

Phụng Nguyên Đế yêu thích lục hoàng tử nên xử phạt nhẹ nhàng, sau đó lại phát hiện Thập hoàng tử bị tra tấn, so sánh ra sẽ khiến cho Phụng Nguyên Đế áy náy.

Áy náy của đế vương là một thứ tốt.

Lúc Tần Trạch giảng bài, chú ý tới quần áo của Thập hoàng tử rực rỡ hẳn lên. Buổi trưa, cũng có tiểu nội thị xách hộp thức ăn tới.

Buổi trưa các hoàng tử trở về cung điện của mình dùng cơm hay phái người đưa tới cũng đều do chính bọn họ tự lựa chọn.

Thập hoàng tử thử thăm dò đi về phía Tần Trạch, hai người dùng cơm ở thiên điện.

Sau bữa ăn, Tần Trạch hỏi: "Vết thương đã được bôi thuốc chưa?"

Ánh mắt Thập hoàng tử sáng ngời nhìn hắn, đáp: “Cảm ơn phu tử đã quan tâm. Học trò đã tốt hơn nhiều.”

Tần Trạch: "Ừ."

Thập hoàng tử mím môi, sau đó lại nhìn Tần Trạch.

Tần Trạch: "Có chuyện thì nói."

Thập hoàng tử thấp giọng nói: "Vết thương của phu tử khá hơn chút nào chưa?”

Tần Trạch: "Ừ."

Thập hoàng tử còn muốn hỏi lại, Tần Trạch đã đứng dậy nhìn xuống hắn: "Đợi lát nữa ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Tần Trạch rời đi.

Thập hoàng tử nhìn bóng lưng hắn đi xa dần mới không nỡ thu hồi ánh mắt.

Lúc Thập hoàng tử nghỉ ngơi, trong đầu là lời hắn nói với Đại nội thị vào buổi sáng, nói vậy lúc này có khả năng đã truyền đến tai Phụng Nguyên Đế.

Con đường phải đi từng bước một, không thể vội vàng.

Chẳng mấy chốc Thập hoàng tử đã ngủ sâu.

Khi Phụng Nguyên Đế kia nghe đại nội thị kể lại, trong lòng nổi lên gợn sóng.

Đại nội thị cúi đầu, lùi sang một bên.

Nếu đổi lại là người khác mà không phải Thập hoàng tử nói những lời kia, đại nội thị nhất định sẽ phân tích từng câu từng chữ. Nhưng những gì được chứng kiến trong cung Thập hoàng tử đã khiến đại nội thị vô ý tự suy đoán, cho rằng Thập hoàng tử là một nhóc đáng thương.

Hoàng hậu bảo phủ nội vụ đưa đồ cho Thập hoàng tử, rất nhanh các phi tử khác cũng lục tục đưa đồ đến.

Lục hoàng tử nói với Thục phi: "Không cần những thứ hoa hoè lòe loẹt đó, tặng chút vàng bạc cho Tiểu Thập sẽ có ích hơn.”

Thục phi yên lặng nhìn hắn.

Lục hoàng tử ho khan một tiếng: "Làm theo lời bổn điện nói."

Cung nhân do dự nhìn Thục phi, Thục phi phất phất tay.

Trong điện không có người ngoài, Thục phi đi về phía Lục hoàng tử, cười như không cười: "Mẫu phi cũng không biết từ khi nào con lại có một trái tim Bồ Tát đấy."

Lục hoàng tử hơi không được tự nhiên, cứng rắn chuyển đề tài.

Thục phi hừ một tiếng, cũng không so đo với hắn.

Cung điện mới chuyển tới của Thập hoàng tử nhỏ hơn so với cung điện rách nát ban đầu, nhưng được dọn dẹp, sắp xếp sạch sẽ tao nhã, hoa cỏ trong viện được chăm sóc cực tốt, nhìn qua đã khiến người ta sung sướиɠ.

Trong viện có ba nội thị, ba cung nhân, trước mắt cũng coi như biết thân biết phận.

Sau khi Thập hoàng tử trở về, trên bàn trà của chủ điện bày biện đủ trà bánh.

Đại cung nhân trong cung tiến lên, đưa cho hắn một tờ danh mục quà tặng.

Thập hoàng tử nhanh chóng đảo qua, ánh mắt dừng lại ở chỗ vật phẩm Thục phi đưa, năm mươi lượng vàng, một trăm lượng bạc, một đôi ngọc như ý, một cây gấm vóc, một nắm hạt vàng hạt bạc.

Hạt vàng và bạc vụn, vừa nhìn đã biết là chủ tử dùng để thưởng cho hạ nhân.

Hầu hết mọi người đều muốn có lợi, không có lợi ích ai làm việc cho ngươi. Đôi khi hỏi một số tin tức, hoặc gọi cho người khác để chạy việc vặt hoặc là muốn ăn gì đều phải dùng tiền để mua.

Thập hoàng tử hơi đói bụng, hắn gắp một miếng điểm tâm ăn. Hương vị thô ráp, không thể nào so sánh được với Đông điện chứ đừng nói là trong cung của những hoàng tử khác.

Hắn coi như không biết, ăn điểm tâm xong còn uống thêm một ngụm trà.

Di Thanh Điện nhỏ nên tất nhiên không có bếp nhỏ. Bữa ăn của chủ tử trong điện đều phải đến ngự thiện phòng lấy.

Hậu cung vẫn do Hoàng hậu quản lý. Bên kia phái người nói xuống, Ngự thiện phòng nhìn người đặt đĩa xuống, nghe thấy là Di Thanh Điện thì thức ăn đưa là loại thức ăn thứ đẳng (loại hai) cho chủ tử. Có khi còn cố ý trì hoãn, lời trong lời ngoài ý muốn cho người khác nộp bạc.

Những chuyện này đại cung nhân không giấu diếm, Thập hoàng tử lẳng lặng nghe, cuối cùng nói: "Chậm chạp thì cứ chậm thôi, trong tay bổn điện còn hạn chế, không rộng rãi nổi.”

So với cơm thiu canh thối trước kia, hiện tại chỉ là thức ăn hơi thô ráp thì đã tính là cái gì.

Đại cung nhân muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến tình huống của Thập hoàng tử, cuối cùng vẫn lui ra.

Thập hoàng tử ở trong điện đọc sách, luyện chữ, đến trời tối mới dừng tay.

Hắn suy nghĩ đến đồ của thục phi đưa tới, có đôi khi nhìn đồ đạc một người cho là có thể phỏng đoán được thái độ của đối phương.

Chẳng bao lâu hắn đã có chủ ý.

Lục hoàng tử bị thương ở ngoài, được hầu hạ ở trong cung ăn ngon uống thuốc tốt, chẳng bao lâu hắn sẽ tiếp tục đến Đông điện đi học.

Trong lúc đó, Lục hoàng tử cũng nghe được vì sao ngày đó không có tiết học của Tần Trạch mà Tần Trạch lại xuất hiện.

Thì ra là lúc trước con trai Tần Trạch bị bệnh, Tần Trạch đổi tiết với phu tử khác, ngày đó là hắn đi dạy trả lại.

Nói đi nói lại, chỉ là Lục hoàng tử gặp xui.

Lục hoàng tử nhìn thấy Tần Trạch còn thấy hơi không được tự nhiên, nhưng thái độ của đối phương lại thờ.

"Tần phu tử, Bổn... Học sinh có vấn đề không hiểu lắm."

Các hoàng tử khác kinh ngạc nhìn sang, Tần Trạch nhìn lướt qua một vòng, mọi người lập tức cúi đầu làm việc của mình.

Lục hoàng tử tùy tiện chọn một vấn đề, nhưng Tần Trạch lại giảng rất nghiêm túc, thông tục dễ hiểu, sau khi nói xong còn hỏi lại: "Có hiểu không?"

Lục hoàng tử gật đầu.