“Dù cho làm người hầu dạy hay làm thầy dạy, ta đều xứng đáng với lương tâm của mình.”
Lục hoàng tử khó chịu quay mặt đi, hắn, hắn cũng không có ý đó.
Lúc trước Lục hoàng tử đã phái người điều tra qua Tần Trạch, muốn nắm được nhược điểm của người này, kết quả tra ra Tần Trạch lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đối với cách làm người của Tần Trạch, Lục hoàng tử vẫn chịu phục. Chỉ là tính tình kia quá thối.
Phụng Nguyên Đế định nói hai câu, để cho qua chuyện này.
Tần Trạch lại nói: “Thiên gia chưa bao giờ có chuyện nhà, chút thay đổi nho nhỏ của thiên gia là ảnh hưởng đến toàn bộ vương triều. Không thể không nhắc đến.”
Tần Trạch bỗng quát to: “Rõ ràng là Thập hoàng tử bị Lục hoàng tử sai hạ nhân đạp vào trong hồ nước. Trước tiên đánh bị thương người khác đã là lòng dạ độc ác. Sau còn phủ nhận, biết sai nhưng không sửa. Thậm chí còn lôi kéo người khác lấp liếʍ thay mình. Thân là hoàng tử của một vương triều, là nhi tử của đương kim hoàng thương, ngươi vốn nên lòng mang thiên hạ, thương hại bá tánh. Nhưng dường như ngươi đã không làm được điều đó.”
“Dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng, Lục hoàng tử có sai, thầy dạy cũng sai.” Tần Trạch vén một bên vạt áo, quỳ xuống dưới chân Phụng Nguyên Đế: “Thần có tội, xin hoàng thượng xử phạt.”
Sự việc biến hóa quá nhanh, không nói gì đến những người khác, đương sự là Lục hoàng tử cũng bị choáng váng.
Hắn cảm thấy không biết Tần Trạch có tật xấu gì hay không? Không phải đối phương muốn dạy dỗ hắn sao, vì sao còn nhận tội.
Phụng Nguyên Đế hòa giải: “Ái khanh, việc này không liên quan gì đến ngươi.”
Tần Trạch: “Không phải thế. Thần dạy các hoàng tử học một ngày, các hoàng tử gọi thần một tiếng Phu tử, thần phải gánh một phần trách nhiệm. Nếu một ngày nào đó, thần không có khả năng làm việc gì nữa, lúc ấy tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác.”
“Nhưng bây giờ, thần ở vị trí này, nhận chức này thì phải gánh trách nhiệm. Vua lấy chân thành đối với thần, thần có chết ngàn lần cũng không chối từ.”
Một loạt lời nói dõng dạc, hùng hồn, nói đến mức trong lòng Phụng Nguyên Đế hơi chua xót, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, thật ra hắn chẳng có tài cán gì ấy, Phụng Nguyên Đế cho mình địa vị cũng là vì gìn giữ những gì đã có. Ngày thường đối xử với các quan viên khác cũng khá tốt.
Tần Trạch không giống với đại đa số quan viên còn lại.
Thật ra Phụng Nguyên Đế có chút kính trọng hắn, cảm thấy Tần Trạch giống như đã năm, sáu mươi tuổi. Nhưng mà đối phương cùng lắm mới ngoài ba mươi, còn nhỏ hơn cả ông.
Tần Trạch cố chấp nhận tội, Phụng Nguyên Đế không lay chuyển được hắn, sai đánh hắn mười gậy. Nhưng mà Phụng Nguyên Đế liếc mắt qua đại nội thị một cái.
Đại nội thị hiểu ngày, đây là bắt thuộc hạ nương tay, để bị thương ngoài da là được.
Vị Phu tử Tần Trạch này còn bị xử lý, thì đương nhiên đầu sỏ gây tội là Lục hoàng tử cũng không thoát được.
Nhưng ngoài ý muốn là, ngay lúc Phụng Nguyên Đế định đưa ra hình phạt đánh Lục hoàng tử hai mươi gậy to, vậy mà đối phương lại không gây gổ.
Những hoàng tử khác bị bắt chép phạt một lần luận ngữ, sau khi quát to thêm vài câu thì cho bọn họ lui xuống.
Phụng Nguyên Đế nhìn một mình Thập hoàng tử còn ở lại, tâm trạng hơi phức tạp. Vừa muốn nói gì đó, nội thị lại thông báo: “Tần đại nhân cầu kiến.”
Phụng Nguyên Đế hỏi: “Tần đại nhân đã bôi thuốc chưa?”
Nội thị sửng sốt: “Vẫn… Vẫn chưa.”
Phụng Nguyên Đế trách mắng: “Còn không đi nhanh đi.” Dứt lời, Phụng Nguyên Đế sửa miệng: “Gọi Tần đại nhân vào đây trước đã.”
Sắc mặt Tần Trạch tái nhợt hành lễ.
Phụng Nguyên Đế sai nội thị mang ra một cái ghế, tuy nhiên Tần Trạch vẫn uyển chuyển từ chối.
“Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo.”
Thập hoàng tử cẩn thận nhìn hắn một cái, trực giác cho biết điều hắn sắp nói có liên quan đến mình.
“Sau khi Thập hoàng tử rơi xuống nước, thần đưa về thiên điện tắm rửa sạch sẽ, ngoài ý muốn phát hiện trên người Thập hoàng tử có nhiều vết thương.”
Tần Trạch nhíu mày: “Có vài vết thương là do bấu véo, có vài vết là do đồ vật đập vào gây ra, thậm chí còn có vết bỏng và vết kim châm.”
Trong lòng Phụng Nguyên Đế sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Thập hoàng tử nho nhỏ đang cúi đầu.
Trong điện cực kỳ yên tĩnh thật lâu sau, Phụng Nguyên Đế thở dài: “Tiểu Thập thật sự quá gầy yếu.”
Tần Trạch chắp tay: “Lời đồn đại trong cung rất nhiều, thần có nghe qua vài lần.”
Sắc mặt Phụng Nguyên Đế hơi vi diệu. Dù gì cũng không được vui vẻ gì cho cam.
Tần Trạch nói: “Phản bội chủ là có tội, lấy tính mạng để trừng phạt, ân oán đó coi như xong. Nhưng đứa trẻ có tội gì?” Dừng một chút, Tần Trạch nói nhẹ nhàng hơn: “Là một đại trượng phu, khi làm việc phải dứt khoát, gọn gàng, tại sao lại cứ muốn thái thịt bằng con dao cùn.”
Nửa câu trước còn tốt, sau khi nghe nửa câu sau, mặt già của Phụng Nguyên Đế đỏ lên. Ông, ông không có.
Tần Trạch không thèm để ý đến vẻ mặt của Phụng Nguyên Đế, chuyển chủ đề: “Tuy hôm nay thần tức giận việc Lục hoàng tử ầm ĩ, nhưng nếu không có Lục hoàng tử làm bậy, chưa chắc thần đã phát hiện được vết thương trên người Thập hoàng tử, dùng cái nhỏ để thấy cái lớn, mới hoảng sợ biết tình cảnh của Thập hoàng tử lại khó khăn như vậy.”
“Không giấu gì hoàng thượng, thần có một đứa con trai, bây giờ đã năm tuổi, khi sinh ra vốn đã yếu ớt, trong nhà thần nghèo khó, chỉ lấy thịt vụn canh trứng cho ăn, nhưng nhìn qua còn đẫy đà hơn Thập hoàng tử một chút.”
Tần Trạch nói lời thấm thía: “Hoàng thượng, trời cao có đức hiếu sinh, huống hồ trên người Thập hoàng tử còn chảy dòng máu của ngài nữa.”
Sau một lúc lâu Phụng Nguyên Đế mới nhẹ nói: “Ý của ái khanh, trẫm… Biết rồi.”
Lúc này Tần Trạch mới lui ra, trước khi rời đi còn nói ngày mai sẽ vào cung đúng giờ, sẽ không chậm trễ việc dạy học.
Phụng Nguyên Đế thầm nghĩ: Ngươi nghỉ mấy ngày cũng được.
Trong điện không có người khác, Phụng Nguyên Đế sai nội thị mang thuốc trị thương đến, đi đến thiên điện bôi thuốc cho Thập hoàng tử.
Phụng Nguyên Đế nghe thuộc hạ trả lời lại, xác nhận trên người Thập hoàng tử có thương tích, Phụng Nguyên Đế nhíu chặt mày, lộ vẻ tức giận.
“Nhiều năm như vậy, nàng ấy vẫn không bỏ xuống được.”
Đại nội thị cúi đầu.
Khi Thập hoàng tử trở lại cung điện, tiểu thái giám chỉ nghe được là Thập hoàng tử bị rơi xuống nước, bây giờ thấy Thập hoàng tử thay một bộ quần áo mới trở về, không nhịn được nói: “Vậy mà điện hạ trong họa lại có phúc à.”
Thập hoàng tử không để ý đến hắn ta.
Tiểu thái giám nổi giận: “Điện hạ chờ đã, tiểu nhân đỡ ngài.”
Ngoài miệng thì hắn nói lời cung kính, nhưng lại đâm sầm vào, Thập hoàng tử không tránh kịp, ngã một cái mạnh, đầu óc gần như hôn mê.
Tiểu thái giám khoa trương nói: “Ui da, điện hạ, ngài cẩn thận một chút, không sao chứ?”
Hắn hung dữ túm lấy cánh tay của Thập hoàng tử, mạnh mẽ túm người lên.
Thập hoàng tử thuận theo.
Tiểu thái giám lén lút liếc mắt với lão thái giám đứng cách đó không xa.
Đến buổi tối, tiểu thái giám lại mang cơm thiu đi vào: “Thập điện hạ, ngài đói bụng rồi, dùng bữa tối đi.”
“Thập điện hạ.” Hắn ta nhấn mạnh giọng điệu.
Thập hoàng tử đi ra từ trong căn phòng tối om. Thân mình nho nhỏ bị chia cắt trong ánh sáng mờ ảo của ánh nến, hắn cụp mắt, che đi mái tóc rối mù.
Tiểu thái giám không phát hiện ra sự bất thường, lặp lại lần nữa:
“Thập điện hạ, khó lắm tiểu nhân mới đưa cơm canh đến cho ngài, nhanh ăn đi.”