Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 10

Sau này Thập hoàng tử tập võ, trong đêm gϊếŧ chết lão thái giám và tiểu thái giám từng ức hϊếp mình, bị trói chết, bị bịt miệng, bị đâm 3600 đao, từng đao đều chất chứa thù hận. Đến khi hừng đông, một đám cháy lớn thiêu rụi cung điện.

Thập hoàng tử bị thương chạy ra, Thục phi và Lục hoàng tử thuận thế tiếp nhận người. Tự nhiên việc này lại bị tính lên đầu Hoàng hậu.

Phụng Nguyên Đế nhìn một đám nhi tử trước mặt, còn có Tần Trạch mặt lạnh nghiêm túc, đã thấy đau đầu.

Đại nội thị nói với hắn đại khái sự việc, Phụng Nguyên ho khan một tiếng: “Chuyện này là sao đây?”

Trong lòng Lục hoàng tử suy tư, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Phụ hoàng, là nhi thần sai, nhi thần đề nghị các huynh đệ cùng chơi đùa, không biết vì sao Tiểu Thập lại rơi vào trong hồ nước.”

Những hoàng tử khác hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đồng ý với cách nói của Lục hoàng tử.

Tần Trạch quét mắt qua Thái tử, hỏi hệ thống: “Thái tử là nam chính à?”

Tần Trạch và hệ thống liên kết bằng linh hồn cho nên có thể giao lưu trong đầu.

Hệ thống ngập ngừng một lát mới nói: “Xuất thân của Thập hoàng tử không tốt.”

Tần Trạch nhíu mày.

Mẫu thân của Thập hoàng tử phản chủ, cho nên Hoàng hậu lấy mạng của nàng cũng coi như trả giá rồi.

Có mấy vị hoàng tử cũng hùa theo Lục hoàng tử. Phụng Nguyên Đế nhìn thoáng qua Thập hoàng tử, không kiên nhẫn hỏi: “Tiểu Thập, các hoàng huynh của con nói có đúng không?”

Lục hoàng tử lén lút lườm Thập hoàng tử một cái, Thập hoàng tử ©υиɠ kính nói: “Các hoàng huynh đều nói thật, là nhi thần không cẩn thận rơi xuống nước.”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong điện đều giãn ra.

Thấy Thập hoàng tử thức thời, mọi người đều rất hài lòng.

Phụng Nguyên Đế cười nói: “Nếu là hiểu lầm…”

Tần Trạch tiến lên hành lễ với Phụng Nguyên Đế, nghiêm mặt nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần có điều muốn nói.”

Phụng Nguyên Đế đang cười cũng dừng lại, trong lòng những người khác cũng bắt đầu lo lắng, vừa rồi quá đắc ý nên đã quên mất Tần phu tử vẫn còn ở đây.

Việc này nếu đổi là bất cứ ai khác, bọn họ đều không sai, nhưng Tần Trạch lại có tiếng là người ngay thẳng.

Phụng Nguyên Đế còn muốn tranh thủ một chút: “Tần Ái khanh có chuyện gì muốn nói?”

Tần Trạch lại thi lễ: “Tạ hoàng thượng, thần xin được nói luôn.”

Không, ý của ông là, Tần Trạch có chuyện gì thì để lát nữa hãy nói.

Tần Trạch xoay người, nhìn thẳng vào Lục hoàng tử: “Xin hỏi Lục hoàng tử, có thật là Thập hoàng tử tự rơi xuống nước không?”

Ánh mắt Lục hoàng tử mơ màng, không dám đối diện với Tần Trạch. Hắn nói lắp: “Cái này… Những người khác đều nói như vậy.”

Những hoàng tử xung quanh rất tức giận, được lắm lão lục, đây là muốn kéo bọn họ xuống nước.

Nhị hoàng tử mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần đứng cách xa ở đằng trước, thật ra cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhi thần ngu dốt, mong phụ hoàng thứ tội.”

Thấy thế, Tứ hoàng tử cũng giải thích theo, ý là lý do cũng giống như Nhị hoàng tử.

Những hoàng tử còn lại chậm một bước, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Phụng Nguyên Đế nhìn thoáng qua Thái tử, trong lòng Thái tử cười khổ, nói với Tần Trạch: “Phu tử, việc này.”

Tần Trạch xin lỗi gật đầu: “Xin thái tử tha thứ, nhưng lúc này thần có chuyện quan trọng muốn hỏi Lục điện hạ.”

Một câu chặn lại Thái tử.

Lục hoàng tử bị Tần Trạch ép sát từng bước, hắn cũng bực: “Là bổn điện đá Tiểu Thập xuống nước, rồi sao?”

Phụ hoàng đã nói là không thích Tiểu Thập, hắn cứ coi thường người đấy thì sao?

Lục hoàng tử bất chấp tất cả: “Tại sao Tần phu tử cứ phải như thế, cuối cùng Tiểu Thập cũng có làm sao đâu, cùng lắm thì lúc trở về bổn điện lại đưa thêm vài thứ để bồi tội là được.”

“Nói cho cùng, đây cũng là việc nhà của hoàng gia, Tần phu tử dạy học là không sai, nhưng nhúng tay vào việc này có phải là hơi quá phận hay không?”

“Tần phu tử có còn nhỡ rõ bổn phận của mình không?”

Giữa Lục hoàng tử và Tần phu tử có nợ cũ, bình thường bị Tần Trạch đè ép, lúc này không quan tâm gì nữa mà bùng nổ.

Mọi người nghe xong giữa hai mày giật giật. Phụng Nguyên Đế lúc này cũng chưa dám nhìn sắc mặt Tần Trạch, tự dưng lại thấy hơi sợ.

Thật ra, sắc mặt Tần Trạch thật sự không lệch đi đâu được, mặt lạnh như sương, mắt sắc như dao.

“Xin hỏi Lục hoàng tử nói xong chưa?”

Lục hoàng tử nói xong thì hơi do dự, cố gồng lên nói: “Tạm thời đã nói xong.”

Tần Trạch: “Nếu Lục hoàng tử đã nói xong, vậy tiếp theo đến lượt thần nói.” Tần Trạch hành lễ với Phụng Nguyên Đế, nói năng có khí phách: “Đương nhiên thần nhớ rõ bổn phận của mình.”

“Thần là người hầu dạy học sĩ, giảng kinh sử cho Hoàng đế, lại là hoàng tử sư, dạy học cho các hoàng tử.”

“Làm thầy, giảng đạo, thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc.”

Tần Trạch nghiêng người nhìn thẳng vào Lục hoàng tử: “Cuộc đời này của thần, tự thấy rằng không thẹn với trời, không hổ với đất, là một đấng quân tử, không tham lam, không tranh đấu, không ghen tị, không lười biếng, là một thầy giáo dạy người bằng hành động gương mẫu. Làm thầy, một người đọc nhiều sách, lúc nào cũng lấy kiến thức của mình ra để trao tặng, để truyền đạt.”