Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 25: Đồ Yếu ớt!

Lúc Tống Dữ Tinh không phản nghịch thì rất ngoan, mặc dù nhìn như giả vờ. Nhưng dáng dấp cậu đẹp mắt, ngũ quan tinh xảo, không nhìn ra được có tật xấu gì, cũng không giống kiểu mang tính công kích như Lục Tứ, nụ cười của cậu sạch sẽ và có chút ngại ngùng, rất dễ khơi gợϊ ȶìиᏂ thương của mẹ tràn lan khắp nơi.

Nhất là những người phụ nữ trung niên đã có con như thím Vương, vài ba câu là được rồi.

"Thím Vương, có việc gì cần cháu giúp không ạ?"

"Không cần không cần, cháu là khách, sao có thể để cháu giúp được." Thật là một đứa bé ngoan, trong mắt thím Vương tràn ngập ý cười từ ái, "Tiểu Tống, cháu muốn ăn gì, thím Vương làm cho cháu."

Tống Dữ Tinh: "Cháu không kén ăn, Lục tiên sinh ăn gì thì cháu ăn cái đó ạ."

"Được, vậy hôm nay thím sẽ làm nhiều hơn."

"Phải rồi Tiểu Tống, cháu vẫn là học sinh phải không, cháu quen Lục Tứ thế nào vậy?"

Thím Vương thật ra rất tò mò, người ta vẫn đồn đời sống của người có tiền cực kì loạn, nhưng thím làm việc ở đây hơn hai tháng mà chưa từng thấy Lục tiên sinh đưa người về nhà, cuộc sống sinh hoạt và làm việc cực kì tốt đẹp.

Nhưng Tiểu Tống đã ở đây hai lần rồi.

"Vâng ạ, năm nay cháu mới lên năm nhất đại học." Tống Dữ Tinh đưa tay sờ gáy một cái, cười xấu hổ, hoàn toàn không nhìn ra vẻ giả vờ, "Mấy hôm trước cháu gặp phải người xấu, là Lục tiên sinh ra tay giúp đỡ cháu nên cháu mới quen anh ấy."

Thím Vương: "A? Vậy cháu không sao chứ?"

Tống Dữ Tinh: "Không sao ạ, may mà có Lục tiên sinh."

"Không sao là tốt rồi." Thím Vương không khỏi cảm thán.

"Lục tiên sinh mặc dù nhìn không hề dễ gần nhưng cậu ấy đúng là một người tốt, tháng trước mẹ thím bị bệnh cần phẫu thuật, nhà thím lại không có nhiều tiền như vậy, thím chỉ lỡ miệng nói với Lục tiên sinh một câu, cậu ấy liền chủ động cho thím mượn tiền."

Nghe lời này, Tống Dữ Tinh mím môi, trong mắt dâng lên gợn sóng. Nếu thím Vương đã nói vậy thì Lục Tứ quả thật không phải người xấu, mặc dù lúc nào mặt mũi cũng khó ở, nhưng vẫn sẽ đi giúp người khác.

Chẳng qua... Cậu vẫn ghét.

Mà thôi, nói mấy thứ này làm gì!

Lúc này, Oreo đã ăn no liền chạy tới, ngửa đầu hướng về phía Tống Dữ Tinh kêu gào mấy tiếng, còn cắn ống quần của cậu, dường như muốn dẫn cậu ra cửa.

"Oreo, mày muốn làm gì hả?"

Thím Vương cười giải thích: "Nó muốn ra ngoài đi bộ, sáng sớm hôm nào thím cũng dẫn nó đi một vòng, nó thừa tinh lực lắm."

Oreo: "Gâu gâu gâu!" Đúng vậy đúng vậy!

Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nhéo mặt con chó, thú cưng này đáng yêu hơn chủ nhân của nó nhiều, "Vậy để cháu dắt nó đi, được không ạ?"

Thím Vương gật đầu một cái, "Cũng được, nhưng mà cháu phải cẩn thận đấy, Oreo chạy khỏe lắm." Có những lúc còn chẳng biết là thím dắt nó hay nó dắt thím đi nữa.

Tống Dữ Tinh không để tâm lời nói của thím Vương, đeo đai dắt chó cho Oreo, nó liền bắt đầu hưng phấn vẫy đuôi, tỏ vẻ không thể đợi nổi nữa.

Đêm qua trời mưa, không khí bên ngoài vô cùng mát mẻ, sáng sớm còn có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy.

Khu biệt thự rất yên tĩnh, lúc này cũng không có người, Tống Dữ Tinh dắt Oreo đi trên vỉa hè, miệng còn lẩm nhẩm hát vu vơ.

Sau đó, Oreo bắt đầu tăng tốc.

Bốn cái chân như mấy cái mô tơ nhỏ, huỵch huỵch nện xuống đất, đôi mắt màu lam nhạt tràn đầy sự hưng phấn như mới uống nhầm thuốc.

"Ngao..."

"Con chó ngốc này!"

"Chạy chậm thôi!"

Lúc mới bắt đầu là Tống Dữ Tinh đi trước dắt nó, còn bây giờ là nó chạy trước cậu, đúng là kiểu chó dắt người.

"Đờ mờ! Oreo mày đứng lại cho ông mau!"

"Cẩu ca tao xin mày, mày chạy như thế tao không theo kịp..."

"Gâu gâu!"

"..."

Nửa giờ sau.

Sau khi Lục Tứ rửa mặt xong đi ra liền theo bản năng đi đến phòng cho khách ở cuối hành lang để nhìn một cái, cửa vẫn đóng, hắn thu hồi tầm mắt, đi xuống tầng dưới

Thím Vương đang bận rộn trong bếp theo lệ chào hỏi: "Lục tiên sinh, buổi sáng tốt lành."

Lục Tứ: "Buổi sáng tốt lành, phải rồi, phiền thím làm thêm một phần đồ ăn sáng."

"Ừ, thím biết, Tiểu Tống đã dậy rồi."

Tiểu Tống? Tên nhóc kia đã quen thím Vương từ khi nào vậy?

Lục Tứ hỏi: "Cậu ta đâu rồi?"

Thím Vương cười ha hả, "Dắt Oreo ra ngoài chạy bộ rồi, đứa bé kia mới nãy còn nói phải giúp thím làm đồ ăn sáng, rất ngoan, đi ra ngoài đã gần nửa giờ rồi, chắc sắp về đó."

Lục Tứ nhìn đồng hồ, hôm nay hắn dậy hơi muộn, vốn là không định đi chạy bộ buổi sáng, nhưng lời nói ra lại là: "Cháu ra ngoài chạy bộ một lúc."

"Lục tiên sinh cậu mỗi ngày đều giữ thói quen rèn luyện thân thể, thật nghị lực, con trai tôi mà ra ngoài chạy hai vòng là nó làm như tôi bắt nó đi chết vậy." Thím Vương rất xúc động.

Lục Tứ cười một tiếng, "Thói quen thôi ạ."

Dứt lời, hắn đeo giày thể thao rồi ra ngoài.

Người đàn ông chầm chậm chạy, mắt thờ ơ quét một vòng, cảnh sắc khu biệt thự rất dễ chịu, đập vào mắt toàn là màu xanh lá cây làm người sảng khoái.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra thân ảnh màu trắng dưới tàng cây, người kia đang ngồi trên một cái ghế dài cách hắn không xa, Oreo đứng cạnh cậu, thoạt nhìn có vẻ ủ rũ.

Con chó ngốc kia mỗi lần ra ngoài đều hưng phấn như lên cơn, Lục Tứ nheo mắt nhìn một người một chó, có chút không hiểu, sau đó sải bước chân dài đến chỗ họ.

"Mày là con chó ngốc, đều tại mày, tự nhiên chạy nhanh như thế làm gì hả?"

Oreo tự biết mình đuối lý, cúi thấp đầu, nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Biết lỗi chưa?" Tống Dữ Tinh đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu Oreo, giọng u oán, "Làm tao đuổi theo gần chết, còn hại tao bị ngã, quá mất mặt, may mà xung quanh không có ai!"

Cuối cùng cậu còn mắng một câu, "Cỏ...(*)"

(*): Chỗ này Tống Dữ Tinh định chửi là "Thảo" trong "Thảo nê mã", để đồng bộ với câu dưới thì mình để là "Cỏ" vậy.

Ngay lúc này có tiếng bước chân truyền đến, Tống Dữ Tinh ngẩng đầu, thấy Lục Tứ đứng cách cậu hai thước, trong lòng cậu cả kinh, ho nhẹ một tiếng làm như không có chuyện gì xảy ra, "Cỏ... Cỏ này xanh ghê..."

"Anh, sao anh tới đây?"

Tống tiểu thiếu gia nâng đôi mắt thuần khiết vô tội lên nhìn người đàn ông ở đối diện.

Lục Tứ không cảm thấy lời vừa rồi có gì đó không đúng, sự chú ý của hắn còn đang bị vết phương trên đầu gối bên phải của Tống Dữ Tinh.

Ống quần bên phải của cậu bị xắn lên, cẳng chân trắng nõn, vừa nhỏ vừa thẳng, vết thương trên đầu gối cực kì rõ ràng, tím bầm, trầy da, còn có một chút tia máu.

Cậu mới nói, vì Oreo mà bị ngã một cái.

Lục Tứ mặt không thay đổi nói: "Không quen thì đừng có dắt nó đi."

"Xin lỗi, chẳng qua là em thấy Oreo muốn ra ngoài, cho nên mới..."

"Tống Dữ Tinh, cậu có hiểu không, người bị thương là cậu, cậu lại xin lỗi tôi làm gì?" Lục Tứ nhíu mi, cắt ngang lời cậu, chuyển tầm mắt đến trên người Oreo, "Con chó ngốc này mới phải xin lỗi."

Oreo ủy khuất trừng mắt nhìn, "Ngao~"

Lục Tứ sầm mặt lấy lại sợi dây dắt chó từ trong tay Tống Dữ Tinh, dắt Oreo hướng về nhà, lúc này nó không dám chạy như điên nữa, ngoan ngoãn đi sau lưng chủ.

Tống Dữ Tinh trầm mặc đi theo một người một chó, động tác đi bộ của cậu có chút chậm, đôi mày tuấn tú chau lại, trên mặt còn có một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.

Không chỉ vì đầu gối bị thương, vết thương ngoài da này đối với cậu thì không tính là gì, cơn đau chân chính đang dày vò cậu là cơn đau từ xương cốt truyền ra, không thể hình dung được.

Đại khái là vì vừa nãy cậu dắt Oreo chạy, còn bị ngã một cái, khiến cho bệnh cũ quay lại.

Trước giờ Tống Dữ Tinh không thích mưa, tối qua lúc trời mưa, chân phải của cậu bắt đầu mơ hồ đau nhức nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.

Lục Tứ thân cao chân dài, đi bộ rất nhanh, nhưng lúc này hắn lại hơi thả chậm bước chân.

Tống Dữ Tinh rất miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp hắn.

Đến cửa nhà, Lục Tứ dừng lại, quay đầu liếc nhìn thanh niên cách hắn mười bước chân, chân mày không tự chủ được mà nhướng lên, chẳng qua chỉ là ngã một cái thôi mà, đi đứng khó khăn vậy sao? Đau đến vậy sao?

Yếu ớt.

Mặc dù nghĩ vậy, hắn vẫn đứng chờ tại chỗ, đến khi Tống Dữ Tinh đi tới mới mở cửa, chậm rãi đi vào.

Thím Vương nhìn vết thương của cậu, kinh ngạc kêu một tiếng, "Tiểu Tống bị sao thế này?"

Tống Dữ Tinh lúng túng cười một tiếng, "Vừa nãy cháu vô tình bị ngã ạ."

"Biết thế thím không để cháu dắt nó đi nữa, nó chạy khỏe lắm, nhất định là rất đau phải không, ngồi lên ghế đi, thím bôi thuốc cho cháu."

Tống Dữ Tinh gật đầu một cái, vừa ngồi lên salon liền thấy Lục Tứ đi tới, trong tay còn cầm hộp y tế, "Thím Vương, để cháu làm cho."

"Ừ cũng được, thím bưng đồ ăn sáng ra bàn, chờ các cháu bôi thuốc xong là ăn được." Nói xong, thím Vương đi vào bếp.

Lục Tứ ngồi xổm trước mặt Tống Dữ Tinh, mở hộp y tế ra, cầm bông thấm cồn khử trùng cho cậu, hắn không khống chế sức lực, động tác không tính là nhẹ.

Tống Dữ Tinh đau đến kêu lên một tiếng, ủy khuất nói: "Anh, anh có thể nhẹ chút không, đau..."

"Yếu ớt."

Lục Tứ quét mắt nhìn hắn một cái, trong mắt toát ra vẻ không hiểu, chỉ là trầy chút da thôi mà, sao lại đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt cũng tái nhợt, mắt còn ướt nhẹp như thể một giây sau sẽ khóc vậy.

Không phải yếu ớt, mà là cực kì yếu ớt.

Động tác trong tay hắn đã nhẹ đi nhiều.

Tống Dữ Tinh muốn tìm cái gì đó để dời sự chú ý đi, bèn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, xương tay của người này rất rõ ràng, mỗi một tấc đều tràn ngập sức mạnh, nhưng lúc khử trùng cho cậu, động tác lại cẩn thận dịu dàng.

Lục Tứ ngồi ở dưới, từ góc độ của cậu có thể thấy mi mắt hắn hơi rũ, mắt hắn hẹp dài, ngũ quan thâm thúy ác liệt, bộ dạng cuồng ngạo bất tuân, phách lối vô cùng.

Tống Dữ Tinh cứ nhìn hắn như vậy, cơn đau trên đùi dường như cũng giảm đi mấy phần.

Mặc dù ghét, nhưng Lục Tứ quả thật hợp gu cậu, điểm nào trên người hắn cũng hợp.