Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 26: Vịt con Tiểu Tinh

Miệng vết thương của Tống Dữ Tinh quả thực không nghiêm trọng, kể cả không dùng thuốc thì hai ngày là có thể tự khỏi.

Sau khi khử trùng, Lục Tứ tìm băng cá nhân trong hộp y tế, lại phát hiện hai cái băng có vẽ dâu tây hoạt hình.

Đây là lần đầu hắn dùng đến cái hộp này, bên trong có cái gì hắn cũng không biết.

Lục Tứ nhìn chằm chằm hai miếng băng cá nhân màu hồng trong tay, khóe miệng giật giật rất nhỏ, sau đó dán chúng lên vết thương của Tống Dữ Tinh.

Được rồi, nhìn còn rất xứng đôi.

Đồ yếu ớt và màu hồng phấn.

"Tốt lắm." Lục Tứ ngước mắt lên thì phát hiện lúc này Tống Dữ Tinh đang nhìn chằm chằm mặt hắn như tên biếи ŧɦái, bèn nghiêm mặt, "Nhìn gì?"

Như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, thanh niên vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng yếu ớt: "Anh đẹp trai nên em không nhịn được..."

Người này rõ là thành thật, tối qua còn thổ lộ với hắn, cứ như vậy thích hắn, Lục tổng mặt không đổi sắc, hắn đứng lên, không mặn không nhạt nói: "Đi ăn sáng."

"A, được."

Trong lúc lơ đãng, Tống Dữ Tinh liếc mắt qua đầu gối của mình, băng dán màu hồng... còn in hình dâu tây?

"..."

Tên chó má này có cái gu quái quỷ gì vậy?

Để cho một người đàn ông như cậu dùng màu hồng? Cậu cũng cần mặt mũi chứ?

Bởi vì đau chân, Tống Dữ Tinh không có khẩu vị, chỉ ăn một cái sandwich rồi thôi.

Lục Tứ ngồi đối diện liếc cậu một cái, "Đừng lãng phí thức ăn."

"Xin lỗi anh." Tống Dữ Tinh nhấp môi, cầm cái sandwich còn lại lên chậm rãi ăn, Lục Tứ tiện tay đẩy một ly sữa ấm sang cho cậu.

"Cảm ơn anh."

Lục Tứ không lên tiếng nữa, an tĩnh ăn, nhưng tầm mắt không tự chủ được mà hướng về phía thanh niên đối diện, cậu đang cầm ly sữa lên, ngửa đầu uống một ngụm, khóe miệng còn lưu lại chút sữa.

Động tác trong tay Lục Tứ hơi dừng lại một chút, sau đó hắn không dấu vết dời mắt đi, hình như hắn chú ý tới Tống Dữ Tinh hơi nhiều, đây cũng không phải dấu hiệu gì tốt.

Nhưng mà mới có hai lần thôi.

Bữa ăn sáng kết thúc trong bầu không khí coi như là hài hòa.

Nghĩ đến vết thương trên chân Tống Dữ Tinh và thân thể yếu ớt của cậu, Lục Tứ nói: "Lát nữa tài xế của tôi sẽ tới đưa cậu về trường."

"Phải rồi, cầm hết đồ của cậu đi, đừng để sót cái gì."

Dứt lời, Lục Tứ đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, định lát nữa sẽ tự lái xe đến công ty.

"Chờ một chút!" Tống Dữ Tinh vội vàng đứng lên đi theo, cơn đau trên chân phải truyền đến khiến cậu khẽ cau mày, "Anh, em có thể add Wechat của anh không?"

Dáng vẻ cậu cau mày nhìn điềm đạm đáng yêu, trong giọng nói mềm mại còn mang ý khẩn cầu mong đợi, Lục Tứ vốn nên cự tuyệt, nhưng lời nói ra lại là hai chữ "Có thể."

Vừa dứt lời, hắn liền ảo não nhíu mày một cái, mà Tống Dữ Tinh đã lấy điện thoại ra, mới nãy cậu đã lập một clone Wechat, hưng phấn nói: "Em add anh hay là anh add em?"

Lục Tứ: "Tùy cậu."

Tống Dữ Tinh quét mã QR của Lục Tứ, tên Wechat của người kia rất đơn giản -- Lu, avatar là một con nai con trong rừng, nhìn vô cùng hợp với cái tên.

"Anh thích nai con ư?"

Lục Tứ: "Thịt nai ăn không tệ."

Tống Dữ Tinh: "..."

Nai con đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thịt!

Trên thực tế, hình này là Lục Tứ chụp khi đi du lịch, thấy không tệ nên dùng làm avatar rồi lười đổi.

Lục Tứ tùy ý nhìn lướt qua tên Wechat và avatar của Tống Dữ Tinh, sau đó lâm vào trạng thái yên lặng ngắn ngủi, tên là 'Vịt con Tiểu Tinh', avatar là một quả dâu tây hoạt hình màu hồng nhạt.

Quen mắt đến lạ.

Tầm mắt của hắn dời xuống, không dấu vết đọng lại trên băng cá nhân ở chân thanh niên, Tống Dữ Tinh dù sao cũng là con trai, lại thích dâu tây màu hồng ư?

Cháu gái hắn năm tuổi đã hết thích mấy thứ đó rồi.

"Anh, avatar của em có đẹp không?" Tống Dữ Tinh cười híp mắt hỏi.

Lục Tứ: "... Đẹp."

Quả nhiên, gu thẩm mỹ của Lục Tứ thật đặc biệt.

Tinh ca âm thầm đắc ý, cảm thấy mình thật thông minh, mới vừa rồi cậu len lén đổi tên và avatar, không nghĩ tới Lục Tứ lại thích kiểu này.

"Sau này em có thể nhắn tin cho anh không?" Tống Dữ Tinh lại mong đợi hỏi.

Lục Tứ: "... Tùy cậu."

Tống Dữ Tinh: "Cảm ơn anh."

_____

Tài xế của Lục Tứ đưa Tống Dữ Tinh đến dưới tầng ký túc xá, cậu lễ phép cảm ơn rồi chụp một tấm ảnh ký túc xá gửi cho Lục Tứ.

[Anh, em đến trường rồi.]

[emo]

Gửi xong, cậu hài lòng nhếch nhếch môi, đây là gói emo cậu cố ý tìm trên mạng đó.

Ư... Chân vẫn rất đau.

Cao hứng được hai giây, Tống Dữ Tinh phiền não nhíu mày, xoay người đi lên tầng.

Đến tầng mình, xa xa cậu đã thấy Lâm Đình Hiên đứng ở hành lang trước cửa phòng, tư thái lười biếng dựa vào lan can, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy phân nửa, gò má tuấn tú trở nên mờ ảo trong làn khói.

Đến gần hơn, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá.

Tống Dữ Tinh không mặn không nhạt gọi một tiếng đàn anh.

Lâm Đình Hiên ừ một tiếng: "Có để ý không?"

Tống Dữ Tinh biết hắn đang hỏi mình có ngại việc hắn hút thuốc không, liền nói không ngại, lúc cậu muốn vào phòng, Lâm Đình Hiên lại nói: "Sao hôm qua cậu không về phòng ngủ?"

Mấy ngày ở đây, số lần đàn anh cao lãnh này chủ động trò chuyện với cậu có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Có chút việc." Tống Dữ Tinh không định giải thích.

Lâm Đình Hiên nhìn bóng lưng cậu, tư thế đi bộ dường như hơi kỳ quái, giống như là... Mới vừa rồi hắn nhìn thấy, Tống Dữ Tinh bước ra khỏi một chiếc xe sang.

Hắn cau mày, bóp chết phỏng đoán của chính mình, đưa điếu thuốc lên hít một hơi rồi dụi tắt.

Tống Dữ Tinh tìm được thuốc giảm đau trong tủ đồ của mình, là anh trai mua sẵn cho cậu, thuần thục uống một viên.

Nhìn điện thoại một cái, Lục Tứ không trả lời tin nhắn của cậu, cậu cũng coi như không có gì, lấy sách vở rồi chuẩn bị đến lớp, cậu bị muộn giờ rồi.

"Đàn anh, em đi học trước."

"Ừ."

Mặc dù đã uống thuốc giảm đau, nhưng chân Tống Dữ Tinh vẫn đau, hơn nữa còn bị thương nên cậu đi rất chậm, lúc cậu đến nơi thì đã bắt đầu học, cậu đành phải len lén đi từ cửa sau vào.

Hai nữ sinh ngồi ở hàng sau nhiệt tình vẫy tay với cậu, còn ngồi dịch sang một chút, để ra một chỗ, nhỏ giọng nói: "Dữ Tinh, ngồi đây này."

Tống Dữ Tinh gật đầu một cái, thừa dịp giảng viên không chú ý, linh hoạt ngồi xuống chỗ trống kia, hạ giọng nói cảm ơn với hai nữ sinh.

Hai nữ sinh đều thanh tú đáng yêu, cười tủm tỉm nói: "Không cần khách khí, được ngồi chung với đại soái ca là vinh hạnh của chúng tôi."

Nhưng lúc này, một nam sinh tóc vàng ngồi đằng sau thấp giọng chửi một tiếng, mặt đầy vẻ coi thường nhìn Tống Dữ Tinh. Không phải chỉ là một đứa tiểu bạch kiểm dáng dấp đẹp đẽ chút sao, nhu nhu nhược nhược như con gái vậy mà lại được nhiều nữ sinh thích, cả ngày cứ vây quanh.

Nghĩ vậy, y nhấc chân đạp một cái vào ghế phía trước, lại chửi thêm một tiếng nữa.

Người kia đạp một cước không nhẹ, Tống Dữ Tinh đương nhiên cảm nhận được, cũng nghe được câu chửi thề kia, cậu nhẹ nhàng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn sang, đôi môi mỏng mở ra đóng lại, im lặng làm khẩu hình ---

Đồ xấu xí.

Dứt lời, cậu cười nhẹ một cái, xoay người lại như không có chuyện gì xảy ra.

Tóc vàng mặt xanh như tàu lá, lại dùng lực đạp một cước vào ghế của Tống Dữ Tinh, "Mẹ nó mày nói gì?"

Động tĩnh lần này của y không nhỏ, giảng viên sắc bén nhìn hắn, nghiêm nghị nói: "Lưu Phi, đang học mà làm ồn cái gì, còn ồn ào nữa thì đi ra ngoài cho tôi!"

Lưu Phi cắn chặt răng, hậm hực nhìn ót Tống Dữ Tinh, bất đắc dĩ nhận sai: "Em xin lỗi thầy, em sai rồi."

"Được rồi, tiếp tục học."

Mười phút sau, tan học.

"Dữ Tinh, trưa nay rảnh không, ăn cơm trưa cùng được không?" Người đang nói chính là hai nữ sinh ngồi cạnh Tống Dữ Tinh, nâng gò má đầy mong đợi nhìn cậu.

Tống Dữ Tinh còn chưa lên tiếng, Lưu Phi ngồi sau liền cầm sách lên đập xuống bàn một cái, khinh thường cười nói: "Tôi nói nữ sinh mấy cậu làm sao lại thích kiểu con trai ẻo lả như thế này chứ, nói không chừng còn thích khóc hơn mấy cậu."

"Lưu Phi cậu có ý gì?"

"Nghe cậu nói mấy lời này, chẳng lẽ cậu mong chúng tôi còn thích cái loại người không có nội hàm như cậu sao?"

"Dữ Tinh cậu đừng nghe cậu ta nói bừa."

Bạn học chung quanh đều nhìn lại.

Tống Dữ Tinh không xem mấy lời nói của y ra cái gì, cậu cười với hai nữ sinh một tiếng, đôi mắt màu hổ phách hơi nheo lại, một đám nữ sinh lập tức tràn ngập tình mẫu tử, Tinh Tinh là con trai mà sao có được đôi mắt đẹp như thế chứ!

Cậu nhìn về phía Lưu Phi, bên miệng vẫn treo một nụ cười nghiền ngẫm, khinh khỉnh, "Đừng ghen tị, dù sao tôi vẫn hơn cậu, tôi thấy cậu không chỉ là một tên xấu xí, còn là một tên ngu ngốc."

"Mày!" Lưu Phi bị nói đến nỗi khí huyết dâng trào, đưa tay nắm cổ áo Tống Dữ Tinh, nắm đấm còn chưa kịp giáng xuống thì y đã bị bạn học kéo lại.

"Mọi người đều là bạn học, đừng như vậy đừng như vậy..."

"Đánh nhau không giải quyết được vấn đề đâu!"

Lưu Phi bị buộc phải buông lỏng tay, mặt đỏ rần vì tức, "Các cậu không nghe vừa nãy nó mắng tôi như thế nào sao!"

Nhưng mà phần lớn bạn học đều biết lý lẽ.

"Đừng có đảo lộn đúng sai, rõ ràng là cậu gây phiền toái với Tống Dữ Tinh trước."

"Bọn tôi cũng không bị điếc, đều nghe thấy cả."

"Đúng là vậy..."

Rõ ràng là Lưu Phi ghen tị việc Tống Dữ Tinh có dáng dấp đẹp mắt, được nữ sinh hoan nghênh, trong lòng biết mình không bằng nên chửi người ta là ẻo lả, đúng là tiểu nhân, bây giờ còn trả thù.

Nhưng mà như đã nói, Tống Dữ Tinh thì bề ngoài nhìn như một tiểu mỹ nhân ốm yếu không thể tự lo liệu, không nghĩ tới sẽ cắn ngược lại như vậy.

Y càng chật vật thì cậu càng thích.

Lúc này Lưu Phi vừa xấu hổ vừa giận, cổ cũng đỏ cả lên nhưng không biết nên phản bác như thế nào, bèn tập trung hết lửa giận lên người Tống Dữ Tinh, "Mẹ nó mày chờ đấy!"

Sau khi quăng ra một lời độc ác, y liền hung hăng đi ra ngoài nhưng mà càng giống như chạy mất dạng.

Ha... Đúng là loại người không có đầu óc.

Tống Dữ Tinh có chút vô tội nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không biết mình làm sai cái gì mà cậu ấy lại muốn nhắm vào tôi như vậy."

"Tinh Tinh cậu sao lại làm sai cái gì cơ chứ!"

"Đừng sợ, các chị sẽ bảo kê cậu!"