Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 24: Anh, em thích anh!

Ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa rào rào.

Trong phòng, ánh đèn sáng trưng, bầu không khí yên tĩnh một cách kì lạ. Hai người ngồi đối diện nhau, Lục Tứ nhìn chằm chằm Tống Dữ Tinh hai phút, Tống Dữ Tinh mờ mịt, người không động thì tôi cũng không động, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không mở miệng, giữa họ là cả một sự lúng túng khó mà xua đi được.

Oreo thì nằm rạp xuống bên chân Lục Tứ, vừa rồi nó bị tiếng sấm làm cho sợ run.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Tống Dữ Tinh bị cặp mắt dò xét kia nhìn đến mức ngại ngùng, như thể muốn nhìn thấu cậu vậy. Rốt cuộc cậu không nhẫn nại được nữa, nói: "Anh, trên mặt em có gì hả? Sao anh cứ nhìn em chằm chằm?"

Đôi mắt sắc của người đàn ông hơi động, trên môi hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng, hắn nói từng chữ một: "Đừng nói với tôi, mục đích chính của cậu khi đến đây là để lấy quần áo."

"Tôi ghét nhất là người hay lập mưu đùa bỡn."

"Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Tống Dữ Tinh: "Em..."

Lục Tứ ngắt lời cậu, "Hoặc là cậu muốn điều kiện gì? Tiền? Khuyên cậu đừng có tốn công tốn sức, vô dụng thôi."

Ánh đèn trên đỉnh đầu khiến cho sắc mặt thanh niên trở nên tái nhợt, cậu vội vàng lắc đầu, hai tay đặt trên đùi nắm chặt, giọng điệu và ánh mắt cũng hốt hoảng, "Em không có... Em không có mà!"

"Không phải vì tiền, chẳng qua em, em..."

"Cậu làm sao?" Lục Tứ ung dung dựa vào ghế salon như đang xem kịch, hai tay khoanh trước ngực, hắn nheo mắt, "Không nghĩ ra lý do nào để nói với tôi à?"

Sau đó, hắn thấy người thanh niên đối diện nhanh chóng đứng lên, cặp mắt màu hổ phách phủ một tầng hơi nước, dưới ánh đèn trở nên lấp lánh như sao, mấy lần cậu muốn nói lại thôi.

"Chẳng qua em..."

Lục Tứ vẫn nhàn nhạt nhìn cậu.

Dường như đã hạ quyết tâm, người thanh niên nhắm mắt lại, nhỏ giọng: "Chẳng qua em... Chẳng qua em thích anh!" Cuối cùng cậu dứt khoát, cất cao giọng nói ra mấy chữ:

"Em thích anh!"

"Lục tiên sinh, em thích anh!"

Tuy Lục tổng đã quen với việc được người ta tỏ tình, lúc này hắn vẫn không kiềm chế được mà ngẩn người, trong nháy mắt đó tim hắn đột nhiên đập lệch nửa nhịp, nhưng chỉ một giây sau, hắn liền bình tĩnh trở lại.

Người thanh niên đối diện khẩn trương nắm chặt tay mình, có lẽ là vì kích động hoặc là xấu hổ, gò má trắng nõn hơi đỏ lên, vành tai thì đỏ rực hoàn toàn.

Cậu đưa mắt ra chỗ khác, không dám nhìn Lục Tứ.

Có vẻ rất giống thật.

Lục Tứ ngồi thẳng dậy, rất hứng thú nhìn gò má đỏ lên của cậu, không thể nghi ngờ, người trước mặt hắn có ngoại hình vô cùng xuất sắc, bây giờ cậu như vậy lại khiến cho nốt ruồi lệ chí dưới đuôi mắt trở nên đặc biệt kinh diễm động lòng người.

Đương nhiên, Lục Tứ cũng không tin lời Tống Dữ Tinh, hắn cười khẽ một tiếng, giọng nói từ tính mang theo mấy phần nghiền ngẫm: "Anh bạn nhỏ, cậu mới gặp tôi mấy lần? Đã thích tôi rồi?"

"Tại sao không thể thích anh?" Mặc dù xấu hổ nhưng thần sắc cậu đặc biệt nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng nói mềm mại mà kiên định:

"Ngày hôm đó anh giúp em thoát khỏi bọn người xấu, còn cho em ở nhờ, lúc em bị bệnh còn đưa em đến bệnh viện khám bệnh và lấy thuốc, đưa em về trường, mặc dù nhìn anh có vẻ hung dữ, nhưng anh rất tốt, rất rất tốt..."

"Hơn nữa, anh là người đẹp nhất mà em từng gặp, lúc giúp em đánh bọn côn đồ cũng rất đẹp trai, em không nhịn được... không nhịn được mà thích anh!"

"Anh nói đúng, hôm nay em tới đây quả thật không chỉ vì mấy bộ quần áo, chẳng qua là em muốn gặp anh một lần, muốn làm bạn với anh... Tuyệt đối không phải vì tiền!"

"Anh, xin anh tin tưởng em.'

Những lời này nói ra đến Tống Dữ Tinh cũng thấy cảm động, cậu đưa đôi mắt vui vẻ mong chờ nhìn Lục Tứ như một chú hươu con.

Nhưng mà thần sắc Lục Tứ vẫn không đổi, "Hết rồi?"

Tống Dữ Tinh: "A? Vâng!"

Lục Tứ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách.

Hắn cũng không hạ lệnh đuổi khách mà liếc nhìn người đối diện, lờ đi sự khẩn trương mong mỏi của cậu, hời hợt nói: "Vậy thì nghỉ ở phòng cho khách."

Tống Dữ Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng, chậm rãi đi lên tầng, đi một bước lại quay đầu nhìn.

Lục Tứ vẫn ung dung ngồi trên ghế salon, ung dung cầm ly nước lên uống một ngụm.

Cậu đã thổ lộ tình cảm như vậy rồi, suýt thì móc tim móc phổi ra luôn rồi, tên khốn này ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không có?

Lần đầu tiên trong đời Tống Dữ Tinh tỏ tình, đến chính cậu cũng bị cảm động muốn khóc luôn!

Kết quả thì sao? Cứ thế thôi hả?

Tống tiểu thiếu gia nghẹn một bụng tức trong lòng, âm thầm cắn răng, cố hết sức để không hỏi thăm sức khỏe cả nhà Lục tổng ra ngoài miệng, kìm nén đến mức bả vai run rẩy, mắt và cổ đỏ ửng lên.

Lục Tứ nghiêng đầu nhìn một cái, bả vai thon gầy của người kia vì khó chịu mà run lên, hai tay xuôi bên người cũng nắm chặt thành nắm đấm, cậu xấu hổ đến mức đỏ cả cổ.

Tên nhóc này thật sự thích mình ư?

Lục tổng thờ ơ vuốt ve ly nước trong tay, trong đôi mắt lạnh lùng có thể thấy được mấy phần ý cười, đều tại hắn được nhiều người thích.

Không có cách nào, trên người hắn từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều là mị lực không thể che giấu, khó trách Tống Dữ Tinh vừa nhìn thấy hắn là đã yêu, tên nhóc này cũng tinh mắt đấy.

Nhưng mà hắn không có hứng thú với tính cách của cậu.

Mềm yếu, hèn nhát.

Hơi hung hăng một chút mà cũng có thể dọa cậu sợ như thỏ.

Mắng cậu mấy câu là mắt cậu đã đỏ lên.

Đánh cậu một cái chắc là khóc luôn à?

"Tra cho tôi một người con trai tên là Tống Dữ Tinh, sinh viên đại học Bắc Thành, nhanh lên."

"Vâng, Lục tổng."

____

Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh. Xanh hóa ở khu biệt thự rất tốt, không khí trong lành mát mẻ.

Thím Vương tới từ sớm, sau khi cho Oreo ăn thì bắt tay vào làm bữa sáng.

Thím mới đeo tạp dề lên đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trên tầng, hôm nay Lục tiên sinh dậy sớm vậy sao?

Thím nhìn về phía tiếng động, sửng sốt.

Đi xuống từ trên tầng không phải Lục tiên sinh mà là một cậu con trai tuổi không lớn, nhìn thì có vẻ vẫn là học sinh, mi thanh mục tú, môi đỏ răng trắng, dáng dấp giống như mấy cô gái vậy.

Tống Dữ Tinh đi tới, lễ phép gật đầu với thím Vương rồi lại ngượng ngùng chào: "Con chào thím."

Thím Vương cười đáp một tiếng: "Con là khách của Lục tiên sinh phải không, gọi là thím Vương thôi."

"Vâng ạ, thím Vương."

Thím Vương hơi nghi ngờ, càng nhìn càng thấy hình như mình đã gặp đứa nhỏ này ở đâu rồi... Phải rồi, mấy ngày trước Lục tiên sinh cũng đưa một vị khách về nhà, còn bảo thím làm thêm bữa sáng.

Nhưng ngày đó chưa kịp ăn sáng, vị khách kia bị bệnh.

Lúc Lục tiên sinh ôm vị khách đến bệnh viện, thím liếc nhanh một cái, vị khách kia không phải là đứa nhỏ trước mặt này sao, vẻ ngoài xuất chúng như vậy, thím sẽ không nhớ nhầm đâu.