Dịch: Miella
Tần A Nam không để ý, chỉ cười đi lấy bút mực viết thư, lúc mở cửa phòng phía Đông lại hơi sửng sốt: “A gái à, cái giường này… con chuyển đi đâu rồi?”
“A, con chuyển đến phía tây rồi, con sống ở phía tây.”
“Hả? Gái à, con, con không muốn ở cùng mẹ sao?”
“Không phải mẹ, phòng phía tây trống không, sau này nhà bác mẹ sẽ lại tìm cách, hơn nữa chuyện ma quỷ không tốt cho nhà mình, con muốn ở phía tây để ủ ấm phòng.”
“Ôi trời! Đứa bé này, sao lúc nào con cũng lo lắng vậy! Thế… được rồi! Lúc đầu mẹ nghĩ hai mẹ con chúng ta sống ở phía đông cho náo nhiệt chút, nhưng con nói mẹ thấy rất có lý. Nghe con đi!”
Tần A Nam nhanh chóng bỏ qua, lấy bút mực ra, để Tần Ngưng viết thư.
Dì A Sơn tên thật là Nhậm A Sơn, mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, lúc ấy mẹ của Tần A Nam chưa kết hôn nên đã nhận trách nhiệm thay mẹ ruột nuôi nấng Nhậm A Sơn từng chút một, do đó lấy chồng muộn, lỡ tuổi rồi mới gả cho người cha hơi thọt chân của Tần A Nam, ai ngờ còn rơi vào thân phận bà địa chủ.
Vì vậy Nhậm A Sơn có tình cảm sâu sắc với mẹ Tần A Nam, cũng luôn cảm thấy mình làm trì hoãn mẹ Tần A Nam nên đối xử với bà như em gái ruột.
Nhậm A Sơn mất mẹ từ nhỏ, tính tình rất hiếu thắng, cũng là người có chủ kiến.
Khi Nhậm A Sơn còn là một cô gái, bà mối đến nhà bà ấy nói công xã bên cạnh có một người đàn ông, trong nhà có nhiều anh chị em, lại còn rất nghèo, lễ hỏi không bỏ ra nổi cái gì, nhưng người ta thông mình, học giỏi, có muốn hay không?
Lúc ấy những người khác cho rằng, không nên lấy người có nhiều anh chị em, lễ hỏi còn không có gì, thông minh thôi thì làm được cái gì?!
Nhưng Nhậm A Sơn gật đầu, dù sao cha cũng tái hôn nên bà ấy gả qua sớm, còn dùng đồ cưới phụ cấp cho người đàn ông đi học. Cuối cùng người đàn ông kia đỗ đại học thật, làm ngành địa chất, bây giờ đang làm kỹ sư trong đội địa chất luyện kim ở tỉnh Hắc, nghe nói tiền lương là năm mươi, sáu mươi đồng một tháng!
Thời gian đầu, Nhậm A Sơn sinh con muộn vì chồng làm việc bên ngoài quanh năm, nhưng rất may mắn, cuối cùng cũng sinh được một trai một gái, con trai lớn đã mười tám, mười chín tuổi, con gái cũng mười lăm, mười sáu rồi.
Hiện tại Nhậm A Sơn đã đưa con đến tỉnh Hắc cùng chồng từ lâu, ở đó có một khu đại viện địa chất đặc biệt dành cho đội địa chất, thỉnh thoảng sẽ gửi tiền gửi đồ cho Tần A Nam, không hề kiêng kị thân phận địa chủ nhà Tần A Nam chút nào.
Nghe nói Nhậm A Sơn nói với người ta: “Có chú hảo (dì) mới có tôi, nếu có ai muốn công khai chỉ trích tôi vì chuyện này, tôi cũng không ý kiến, tôi có một miếng cơm, A Nam sẽ có một miếng cháo!”
Người dân địa phương đánh giá cao nhân nghĩa của Nhậm A Sơn, không ai đi nói này nói kia, ngay cả đối xử với Tần A Nam, cũng không còn công khai chỉ trích như vài năm trước, Tần A Nam hiền lành, thỉnh thoảng Nhậm A Sơn gửi chút bánh kẹo, cũng sẽ chia cho các phụ nữ làm việc chung một ít, cho nên mọi người đều nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này, Tần A Nam nói để Tần Ngưng viết ra: “... Ngật Phong khoẻ không? Ngật Bình khoẻ không? Mười năm rồi em chưa gặp bọn chúng, khi nào mọi người trở về thăm em một chút…”
Tần Ngưng dừng bút, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ, Ngật là Ngật nào?”
“Hả? Ngật à… À, dì A Sơn từng nói… Mẹ lấy thư cho con xem.”
Tần A Nam lấy thư trước kia ra nhìn, Tần Ngưng mới hiểu, tiếp tục viết.
“... Chị A Sơn, em thật hạnh phúc, chị có Ngật Phong, Ngật Bình, em có Tiểu Ngưng, gái nhà em… Không không, Tiểu Ngưng nhà em vừa ngoan vừa xinh đẹp, chị mà gặp nhất định sẽ thích, em đang nghĩ, nếu Tiểu Ngưng nhà em lớn hơn một chút, nếu đi lấy chồng, em sẽ không nỡ, hoặc là cũng chọn rể, chị thấy sao? Ơ? Gái à, sao con không viết nữa?”