Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 38

Dịch: Miella

Tần A Nam nói một hồi, hai mắt tò mò nhìn Tần Ngưng.

Tần Ngưng gãi đầu: “Mẹ, những lời này, mẹ bảo con… viết như thế nào…”

“Hả? Con không biết viết à? À à, không sao đâu, cứ viết đại khái là được, vẫn phải bàn bạc với dì A Sơn mà!”

Tần Ngưng cảm thấy mặt mo của mình đỏ bừng, không thể không giải thích rõ một chút: “Không phải là con không biết viết. Mẹ, lấy chồng… chọn rể gì đó, có phải quá sớm rồi không?”

“Hả? Sớm? Đâu có sớm! Năm nay con mười bốn, sang năm mười lăm rồi, thôn chúng ta sớm nhất là mười ba tuổi lấy chồng, muộn nhất mười tám là gái già rồi! Mà, mẹ không nỡ để con lấy chồng! Nên muốn bàn bạc với dì A Sơn sớm một chút, nếu không tìm được rể ở đây thì nhờ dì A Sơn giúp chúng ta tìm một người ở ngoài! Con viết đi, nhất định phải viết! Dì A Sơn từng trải, để dì A Sơn suy nghĩ giúp chúng ta, nhé, gái ngoan!”

Tần A Nam có vẻ tốt tính lại trở nên cố chấp với vấn đề này, Tần Ngưng vỗ trán.

Hết cách rồi, bà muốn viết thế nào thì viết như thế thôi, dù sao Tần Ngưng cô cũng không muốn kết hôn, đàn ông được mấy người tốt chứ!

Tần Ngưng viết theo lời bà nói, chuyện nhà viết năm tờ giấy, cũng may kiếp trước bà ngoại giỏi viết văn, lúc Tần Ngưng còn rất nhỏ, bà ngoại không cho cô tùy tiện ra ngoài chơi, bắt cô ở nhà viết chữ lớn, bây giờ cô đã viết được khá tốt một số nét thư pháp.

Cuối cùng, Tần A Nam còn thở dài: “Ôi, mẹ không có gì để gửi cho dì A Sơn của con! Bao nhiêu năm qua toàn nhận đồ của chị ấy. Con người mà, mắc nợ người ta, trong lòng băn khoăn lắm, người khác nói dì A Sơn sống tốt, cho mẹ một chút có là gì, sao có thể nói như vậy được, dì A Sơn không phải sống à? Sống ở bên ngoài, ngay cả cọng cỏ cũng là tiền đấy!”

Tần Ngưng rất đồng ý với suy nghĩ của Tần A Nam, con người quan hệ tốt đến đâu, tình cảm ruột thịt cũng nên có qua có lại, không nên đơn phương nỗ lực, như vậy mới có thể hòa thuận lâu dài.

Tần Ngưng liền nói: “Mẹ, con có một ý kiến, mẹ có nghĩ nên…”

Tần Ngưng ghé vào tai Tần A Nam nói vài câu.

Hai mắt Tần A Nam toả sáng: “Thật sao?”

“Thật ạ, bây giờ trời tối rồi, mẹ đợi một chút, con ra ngoài lấy!”

Tần Ngưng cầm rổ ra cửa, đi dạo bên ngoài một vòng, lấy trong không gian ra mấy chục củ khoai lang mang về nhà: “Mẹ xem, hôm đó con lấy từ sau đầu giường nhà Tần Thuật ra xong chôn xuống dưới đất, chúng ta làm khoai lang khô gửi cho dì A Sơn đi!”

Tần A Nam lật ra mấy củ khoai lang vỏ đỏ, nói: “Ôi, khoai lang ngon như vậy! Ý thức của Tần Thuật còn kém hơn cả mẹ, mẹ chỉ ăn của mình, Tần Thuật lại trộm của đội sản xuất! Gái à, con nói xem, chúng ta có nên trả lại cho đội sản xuất không?”

Câu này khiến Tần Ngưng sợ hãi.

“Mẹ, mẹ trả cho đội sản xuất thì phải nói thế nào? Nói con giả thần giả quỷ tìm thấy ở sau đầu giường nhà Tần Thuật?”

“A, đúng đúng đúng, không thể nói, không thể nói. Vậy, ăn đi! Không không, nấu đi!”

“Nấu không tiện gửi ra ngoài, chúng ta làm khoai khô.”

“Làm như thế nào?”

“Mẹ, mẹ giúp con nhóm lửa, để con làm.”

Hai mẹ con cùng nhau làm non nửa đêm, Tần A Nam nhóm lửa, Tần Ngưng làm bên bếp.

Đầu tiên là rửa sạch, thái lát, hấp nửa chín, sau đó cho vào nồi đun nhỏ lửa từ từ cho khô, đợi nồi thứ nhất gần chín, Tần Ngưng đưa cho Tần A Nam nếm thử: “Mẹ thử một chút xem sao?”