Dịch: Miella
Tần Ngưng lên kế hoạch rồi, nhìn cách Tần A Nam đối xử với cô, nhất định sẽ hy vọng Tần Ngưng ngủ cùng phòng với mình, hoặc là ở phòng thứ hai phía đông.
Nhưng Tần Ngưng còn phải vào không gian xem xét mọi lúc, nếu ở cùng Tần A Nam sẽ không tiện, thà ở riêng ngay từ đầu, như vậy, nếu Tần A Nam muốn đến gọi cô hoặc gặp cô thì phải đi ngang phòng chính, cho cô có thêm thời gian ra khỏi không gian.
Tần Ngưng trải chăn gối cũ mang từ nhà Tần Đạt ra, cho dù hoàn thành, thiếu cái gì cần cái gì cũng nên đợi Tần A Nam trở về rồi nói, lúc này mặt trời đã ngả về tây, cô còn phải đi cắt cỏ kiếm công điểm nữa!
Tần Ngưng khóa cửa, đeo giỏ nhà Tần A Nam đi ra ngoài cắt cỏ, vừa cắt cô vừa ném một ít cỏ đặc biệt ẩm ướt dễ thu hoạch vào không gian, cô hứa với Tần A Nam rồi, về sau vừa đi học vừa cắt cỏ, dù sao không gian vẫn còn trống, không nên trồng cỏ nhổ cỏ quá dễ dàng, từ nay trở đi sáu mươi cân cỏ không là gì, hơn một trăm cân cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Cô đi dọc theo bờ sông và con mương, nhìn thấy một ít lúa dại, cũng nhổ một ít ném vào không gian, có củ ấu dại gì đó cô cũng cẩn thận vớt lên ném vào không gian, miễn là thứ cô nghĩ có thể ăn được thì đều dùng suy nghĩ thu vào.
Sau khi giao cỏ xong, cô về nhà nấu cơm.
Chờ Tần A Nam tan làm trở về, thấy một bát thịt nướng rau mận khô, một bát canh rau cải bó xôi hoa trứng, hai bát cơm gạo lứt được bày sẵn trên bàn, niềm vui trong mắt lại hiện lên.
“Ôi, gái à! Mẹ cũng có người nấu cơm cho ăn rồi, hạnh phúc quá!”
Tần Ngưng múc nước đặt lên kệ, nói: “Mẹ, rửa tay rồi ăn thôi.”
Tần A Nam “Ừ ừ” đáp lại, đưa tay vào nước còn ấm, bà rửa tay xong, Tần Ngưng lại đưa khăn vải sạch qua, Tần A Nam lau mắt trước, lời nói cũng lắp bắp: “Gái à! Mẹ, mẹ hạnh phúc quá!”
Tần Ngưng kéo Tần A Nam đến ngồi xuống bàn cơm: “Mẹ, sao lại vậy, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn. Đây là lần đầu con làm mấy món này, không biết mẹ có thích ăn hay không, mau tới nếm thử đi.”
“Thích thích!”
Tần A Nam còn chưa ăn đã nói thích, còn nói: “Gái à, từ nay trong cái nhà này, con muốn làm gì thì làm, con muốn ăn gì thì ăn! Đồ ăn vào bụng mới là lợi ích thực tế, ăn xong lại nói tiếp! À, lát nữa con giúp mẹ viết thư, nói cho dì A Sơn của con biết, nhà mình bây giờ có con rồi! Dì A Sơn của con nhất định cũng sẽ rất vui.”
“Vâng.”
Nếu tư tưởng này của Tần A Nam bị Lương A Muội biết được, nhất định sẽ phê bình giáo dục thật nặng, nhưng Tần Ngưng lại hết sức vui vẻ.
Ở thời đại này, hầu hết mọi người trong thôn đều hận không thể khâu miệng lại, chỉ có Tần A Nam khi còn nhỏ sống tốt nên rất thoáng về phương diện ăn uống, cộng thêm dì A Sơn chăm sóc, mặc dù Tần A Nam mang danh xuất thân địa chủ, nhưng một người ăn no cả nhà không đói, cuộc sống còn dễ chịu hơn gia đình xã viên khác rất nhiều!
Hai mẹ con vui vẻ ăn cơm, Tần A Nam hết lời khen ngợi, Tần Ngưng còn phải dạy bà: “Mẹ, mẹ tuyệt đối không được để người ta biết chúng ta ăn trứng thịt một bữa, người ta biết lại phê bình mẹ đấy.”
“Ừ! Mẹ hiểu rồi! Con không biết đâu, chiều nay mẹ đi làm còn không dám nói chuyện mẹ nhận nuôi con, chỉ biết cười cười, mấy người phụ nữ kia lại mắng mẹ đầu óc không tốt, nếu biết con đến nhà mẹ, kiểu gì cũng ghen tị cho xem!”
Tần Ngưng nói: “Sao người ta lại ghen tị với mẹ, sẽ chỉ chê cười sau lưng mẹ thôi, nhìn kìa, cái đồ ăn thịt mèo Tần A Nam nhặt được loại nuôi phí tiền về nhà, còn vui vẻ đến muốn chết. Nhưng, con sẽ làm bọn họ ghen tị, sớm thôi!”