Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 35

Dịch: Miella

Tần A Nam gật đầu như gà mổ thóc: “Ôi, Tiểu Ngưng nhà mình thật chu đáo, nhưng con đi một mình được không? Hiệu trưởng có bắt nạt con không? Mẹ đưa con đi nhé? Còn nữa, hộ khẩu này phải là nhà mình ký, không ký mẹ không yên lòng.”

“Vậy ngày mai con đi luôn. Mẹ, con làm được, mẹ yên tâm, ngày mai con lấy chứng minh ở đại đội rồi đến công xã làm luôn.”

“Con… không sợ?”

“Không sợ. Con nói rồi, sau này con chăm sóc mẹ. Hơn nữa, con đi học thì đi học, về nhà vẫn phải cắt cỏ kiếm hai công điểm kia. Mẹ, con sẽ từ từ trả tiền lại cho mẹ.”

Tần A Nam vừa mới lo lắng cho Tần Ngưng như trẻ con, nghe thấy lời này, lập tức khoát tay: “Không không, Tiểu Ngưng, con vừa học vừa cắt cỏ thì cực lắm, hơn nữa, con đã gọi mẹ là mẹ, sao lại nói trả tiền? Nuôi dạy con gái, chẳng phải là đương nhiên sao? Sau này con đừng nhắc lại nữa, con mà nhắc lại mẹ sẽ buồn đấy.

Con yên tâm, con cũng biết chị họ mẹ, không, bây giờ con phải gọi là dì, dì A Sơn, lấy được chồng tốt, cũng tốt với mẹ, gửi phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt cho mẹ, có khi còn gửi năm mươi đồng cho mẹ nữa, một mình mẹ tiêu không hết, nên mẹ nghĩ, vừa vặn trong nhà còn chút thịt, mẹ muốn làm mấy bàn, thứ nhất để nói với tổ tiên và mẹ của mẹ, bây giờ mẹ đã có con gái là con, thứ hai cũng để người trong thôn biết, con là con gái của mẹ!”

Tần Ngưng còn muốn nói thêm, nhưng tiếng còi làm việc đã vang lên, Tần A Nam đành phải đứng dậy, cuống quýt nói: “Tiểu Ngưng, con ăn gì chưa? Con mau tự nấu cơm ăn đi, mẹ đi làm, chiều tối về nói chuyện với con sau, con muốn ăn gì thì cứ tự nấu, bây giờ đây là nhà con, con muốn làm gì thì làm, à, chìa khóa đây, con cầm đi!

Tần Ngưng chỉ kịp nói: “Con ăn rồi, con biết mà, mẹ cứ đi đi, chiều nay con sẽ dọn dẹp lại nhà cửa.” Tần A Nam cầm túi hái bông đi ra ngoài.

Bà đứng ở cổng quay đầu nhìn Tần Ngưng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, hạnh phúc thỏa mãn nói: “Gái à! Mẹ đi làm đây!”

Gái là tên thân mật gọi trẻ con của địa phương Ngô, cũng chỉ con gái, Tần A Nam thực sự coi Tần Ngưng như một đứa bé.

Tần Ngưng cũng cười đáp bà: “Dạ, mẹ đi chậm thôi.”

Tần A Nam cười nứt miệng, vui vẻ như trẻ con, chân nhảy vài cái bước đi.

Tần Ngưng cầm chìa khóa Tần A Nam đưa, nhìn quanh nhà một lượt.

Căn phòng đầu tiên ở phía đông là phòng chính, Tần A Nam ở, bên trong có một chiếc giường lớn được chạm khắc tinh xảo, mặc dù qua năm tháng nhưng nước sơn còn rất tốt, hình con chim ác là trèo cành mai vẫn còn bột vàng viền quanh!

Trong phòng rất ngăn nắp, chăn đệm tuy cũ lại sạch sẽ, không giống nhà Tần Đạt, giường như ổ chó, có mùi hôi chua.

Ngoài ra còn có một số rương tủ, tất cả đều được đặt ngay ngắn.

Căn phòng thứ hai ở phía đông đóng kín, Tần Ngưng cũng không lạ gì, mở cửa đi vào, bên trong có một chiếc giường treo màn rất cũ, ván giường trống không, đã bám rất nhiều bụi bặm, còn có một số vạc, lọ, trên xà treo một sợi dây, phơi hai miếng thịt, một là của Tần A Nam, một là Tần Thuật trả lại, cũng không có gì khác.

Phía tây khoá cửa, Tần Ngưng lấy chìa khóa mở ra nhìn xem, nhà Tần Thuật đã dọn hết đồ đạc, có lẽ Tần A Nam cũng quét dọn qua, hai gian phòng không còn vật gì cả, ngay cả một cái nồi trên bếp cũng không có, để lộ hai mắt bếp đen ngòm.

Tần Ngưng đi đến căn phòng thứ hai ở phía đông, tháo chiếc giường cũ ra, từng chút một chuyển tới phía tây, lắp vào căn phòng trước kia Tần Thuật ở.