Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 34

Dịch: Miella

Tần Ngưng cười.

Người phụ nữ Tần A Nam này thật đáng yêu, không chỉ tốt bụng mà còn có đơn thuần dễ thương hiếm có ở phụ nữ nông thôn.

Điều này phần lớn là vì trong nhà Tần A Nam từ nhỏ chỉ có một đứa bé. Không giống những gia đình nông thôn đông anh chị em khác, trong những năm tháng nghèo khó như vậy, trẻ con còn chưa biết đi đã phải học cách giành ăn, làm sao có thể tính cách đơn thuần được?

Nghĩ đến đây, Tần Ngưng nói: “Ngưng ạ, Tần Ngưng. Dì gọi con là Tần Ngưng hay Tiểu Ngưng đều được.”

Tần A Nam gật đầu: “A a, Tiểu Ngưng! Được, dì biết rồi, Tiểu Ngưng.”

“Vậy, còn dì, chú hảo Nam, dì muốn con gọi dì là gì?”

Tần A Nam sửng sốt.

Tần Ngưng chăm chú nhìn bà.

Người phụ nữ này chỉ khoảng ba mươi lăm tuổi, nét mặt thực sự rất thanh tú, một đôi mắt phượng có hai mí sâu, chỉ là nhiều năm làm ruộng khiến da bà hơi rám nắng, tóc bà có chút bạc sớm, nếu được nhuộm lại có thể sẽ trẻ ra ít nhất mười tuổi.

Tần A Nam cũng đang nhìn cô gái chưa lớn trước mặt.

Bà nhìn cô gái này lớn lên từ nhỏ, khi còn bé cô có đôi mắt to, sống mũi nhỏ thẳng tắp, khuôn mặt thông minh, cười lên rất đẹp, phần lớn thời gian cô ở nhà Tần A Nam, đôi khi Tần A Nam còn lầm tưởng cô là người nhà mình.

Về sau, mẹ của đứa bé này qua đời, cuộc sống liền trở nên khó khăn, chỉ khi ở nhà Tần A Nam mới có thể cười.

Sau đó, Mạc Quế Hoa sinh con trai, đứa bé này về cơ bản biến thành câm.

Bất ngờ mấy ngày nay, đứa bé này đã hoạt bát trở lại, trở thành... con gái bà!

Mặt Tần A Nam đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu dùng ngón tay cuộn quần áo lại, hồi lâu mới nói nhỏ: “Tiểu Trân, à, không, Tiểu Ngưng, con, con có thể gọi dì là mẹ không? Một lần thôi! Chỉ một lần thôi cũng được!”

Tần Ngưng chậm rãi nắm lấy tay bà, chân thành tha thiết gọi một tiếng: “Mẹ!”

Nước mắt Tần A Nam trào ra, vừa lau nước mắt vừa đáp: “Ơi! Ơi! Ôi, mẹ, mẹ, mẹ cũng được làm mẹ! Mẹ cũng có con gái! Ôi, trái tim mẹ!”

Nhìn Tần A Nam như vậy, Tần Ngưng bùi ngùi mãi thôi.

Mặc dù cộng hai kiếp lại, cô còn lớn hơn Tần A Nam, nhưng tình yêu thương của người phụ nữ này đối với nguyên thân, đều ở trong ký ức Tần Nguyệt Trân, về sau bọn họ sống cùng nhau, giúp đỡ nhau, xưng hô thế nào không quan trọng, tình cảm mới là thật, bọn họ sẽ sống một cuộc sống ấm áp hạnh phúc.

Tần Ngưng ấm giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, từ nay về sau con là con gái mẹ, con còn muốn bàn bạc với mẹ một chuyện đây.”

Tần A Nam nghe Tần Ngưng gọi thêm lần nữa, trong lòng mềm nhũn, lập tức nói: “Ừ ừ, con nói đi, con nói gì mẹ cũng làm, không cần bàn, không cần bàn.”

Tần Ngưng nhìn dáng vẻ cưng chiều đến không biết phải làm sao của Tần A Nam, buồn cười nói: “Mẹ, là thế này, con muốn đi học.”

“Đi học à, đi học thôi, được, được, ngày mai mẹ đưa con đi luôn.”

“Mẹ, không cần, con tự đi được, không thể trì hoãn công việc của mẹ, con cũng muốn hỏi hiệu trưởng xem nếu thi đỗ lớp năm, thì có thể học cấp hai luôn hay không.”

Ở thời đại này, việc học vẫn được chia học kỳ trước và sau Tết, trước Tết kết thúc một học kỳ, sau Tết là học kỳ mới, cấp hai chỉ có hai năm. Cấp ba cơ bản không cần thiết, đều là trên núi dưới quê, tiếp nhận cải tạo trung nông bần hạ thôi. Nhưng vì tương lai, Tần Ngưng nghĩ lấy bằng tốt nghiệp cấp hai trước thì tốt hơn.