Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 33

Dịch: Miella

“Ơ ơ, không phải, đội trưởng, chia cho nhà tôi mới đúng!” Tần Đạt lập tức nói, còn sốt ruột đến mức đứng dậy, như kiểu bây giờ lương thực kia không phải cho ông ta vậy.

Tần A Nam cũng rất khiêm nhượng: “Được được, chia cho nhà anh, chỉ sửa hộ khẩu thôi.”

Đội trưởng Đường liếc nhìn Tần Đạt, gõ gõ ống thuốc lào, nói: “Mọi người đều cần ăn, không nên thiên vị ai! Hôm nay là ngày mười tháng mười một, đã như vậy, khẩu phần lương thực năm nay của Tiểu Trân chia làm mười hai phần, đến lúc đó, Tần Đạt nhận mười một phần, Tần A Nam nhận một phần.”

Lần này Tần Đạt mới không nói gì.

Tần A Nam vô cùng cảm kích: “Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn đội trưởng, vậy mọi người ngồi đợi chút, tôi đi lấy phong bì cho Tần Đạt.”

Tần A Nam vào phòng, chỉ nghe tiếng lục lọi bên trong, một lúc sau cầm một cuộn tiền và ngân phiếu định mức ra buộc dây đỏ ra, đưa cho đội trưởng Đường, nói: “Thật xin lỗi, không phải lễ Tết nên trong nhà không chuẩn bị giấy đỏ, ngại quá.”

Lương A Muội lẩm bẩm nói: “Tư tưởng chủ nghĩa tư bản!”

Ba mươi đồng ở thời đại này là rất nhiều tiền, lại thêm mệnh giá nhỏ, nhiều tờ chỉ có một hào, hai hào, đội trưởng Đường mở tiền và ngân phiếu định mức ra trải trên bàn, đếm một lúc lâu mới đếm xong hết, sau đó cầm phiếu lương thực, phiếu vải lên xem: “Đội sản xuất chúng ta chắc chỉ có nhà cô sở hữu phiếu thực phẩm quốc gia!”

Tần A Nam thận trọng nói: “Đội trưởng, tôi, chủ yếu là chị họ A Sơn của tôi tốt bụng cho tôi…”

“Biết chứ, bình thường cô rất tích cực lao động, có thư đến chúng tôi đều biết, tôi không ý kiến. Vậy tôi đưa cho Tần Đạt nhé?”

“Vâng vâng! Đưa, đưa, đưa đi ạ!”

Ánh mắt Tần Đạt dán chặt vào số tiền này, vừa rồi lúc đội trưởng Đường đếm tiền, ông ta đã sớm đếm theo một lượt, nhưng ông ta luôn cảm giác mình chưa đếm hết, nhận tiền, chấm đầu ngón tay vào nước bọt, đếm một tờ, lại chấm nước bọt, vòng đi vòng lại.

Cái dáng vẻ thấy tiền là mắt xanh lét kia! Thật buồn nôn!

Tần Nguyệt Trân liếc một cái, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Đếm hồi lâu, đội trưởng Đường thúc giục: “Nhanh lên, đến giờ đi làm rồi!” Tần Đại mới cười nhét tiền vào túi áo khoác, đứng dậy nói với Tần Nguyệt Trân: “Tiểu Trân, vậy con ở nhà bọn họ phải ngoan một chút nhé?”

Tần Nguyệt Trân mặt không thay đổi nói: “Tôi là Tần Ngưng.”

Tần Đạt cầm tiền vui vẻ đến mức không thèm quan tâm, chuẩn bị về nhà chia sẻ với vợ.

Đội trưởng Đường gọi ông ta lại: “Này, cất kỹ giấy nhận con nuôi đi! Có hai bản thôi!”

Lương A Muội cũng đã đứng lên, đi ra ngoài nhà.

Tần A Nam đuổi theo: “Đội trưởng! Chủ nhiệm Lương! Ừm, tôi, tôi nghĩ việc nhận con nuôi là chuyện lớn, hôm nào tôi làm hai bàn tiệc, mời đội trưởng và mấy người thân tới dùng bữa, đến lúc đó hai người phải đến nhé!”

Đội trưởng Đường khoát khoát tay: “Không cần, không cần, cô là phụ nữ cũng không dễ gì.” Sau đó rời đi.

Lương A Muội lần này không chỉ trích Tần A Nam, đứng vững nói: “Cô coi trọng Tiểu Trân là đúng, nhưng không cần mời chúng tôi, mời người thân họ hàng là được.”

Trong nhà chỉ còn lại Tần A Nam và Tần Nguyệt Trân, không, bây giờ là Tần Ngưng.

Tần A Nam nhìn Tần Ngưng một chút, hơi mất tự nhiên xoa xoa tay, nói: “Tiểu Trân, à, cái chữ kia là… Anh? Trân à, con thích dì gọi con là gì? Con thích dì gọi con là gì, dì sẽ gọi con như thế, hiện tại dì vui quá không biết phải làm sao, cứ cảm thấy không chân thực thôi!”