Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 25

Dịch: Miella

Tần Thổ Thụ cũng không lo được mặt mo, môi run run nói: “Thằng cả, vừa vặn có người ở đây, nhờ mọi người giúp đỡ một chút, đến phía trước lấy đồ nhà thằng ba về, mau đi.”

“Hả? Không phải nói muốn chiếm… Lấy đồ nhà em ba về thì để ở đâu ạ?”

Tần Liên cực kỳ không vui, cả nhà thằng ba trở về, trong nhà chỉ có mấy căn phòng như vậy, ở kiểu gì đây?

Nhưng Tần Thổ Thụ sốt ruột, dùng sức đẩy ông ta: “Chuyển về trước rồi nói, không ở được nữa, ở nữa sẽ xảy ra chuyện lớn, mau đi!”

Đối với Tần Thổ Thụ mà nói, ba đứa con trai do ông ta đẻ ra, ông ta đều nâng đỡ trong tay, tương đối mà nói, ông ta thương thằng út nhất, nếu không sao có thể nhường chuyện tốt như vào nhà Tần A Nam ở cho thằng út được? Còn để cả nhà thằng út ăn riêng ở phía trước, âm thầm giúp đỡ không biết bao nhiêu lần.

Tần Liên không dám không đi, nhưng cũng không muốn đi, quay đầu gọi Đường Cúc Hoa: “Mẹ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lúc này Đường Cúc Hoa mới hơi tỉnh táo, kéo con trai cả lại nói: “Ma! Thực sự có ma! Tối qua cha mẹ thức suốt đêm, qua nửa đêm mới ngủ, nhưng lúc tỉnh lại, lại đang ở trong nghĩa địa! Không không, không muốn nữa, thằng cả, đừng đi, tuyệt đối không được đến phía trước nữa, con cũng đừng đi, nhờ người giúp chuyển đồ của thằng ba về thôi, chuyển về thôi!”

Khi mặt trời mọc, Tần Nguyệt Trân xách một giỏ cỏ về nhà.

Vừa đến gần phòng bếp, chỉ nghe thấy Kim Tú đang thì thầm với Tần Đạt: “… Lại có ma, nó tự khẳng định cũng sợ, mày thừa cơ tăng giá, đòi bốn mươi đồng đi! Xem nó nói thế nào!”

“Đúng nhỉ, sao con lại không nghĩ ra.”

“Nếu mày lấy tiền với phiếu lương thực, nhất định không được để rơi vào tay vợ mày, nếu như thiếu một xu, tao cũng không để yên cho mày đâu.”

“Con, con đã hứa với Quế Hoa, sẽ mua cho cô ấy vài thước vải…”

“Mày…”

Ánh sáng trước mắt khẽ động, Kim Tú ngẩng đầu nhìn lên, Tần Nguyệt Trân đeo giỏ cỏ bước vào, trong tay còn cầm một cái liềm.

Kim Tú không thèm mắng con trai nữa, ngược lại chào hỏi cô: “... A, Tiểu Trân, hôm nay chịu khó thế, sáng sớm đã đi cắt cỏ rồi, bà còn tưởng cháu đi đâu nữa cơ!”

Tần Nguyệt Trân lạnh lùng liếc hai mẹ con một cái, không nói một lời đặt cỏ xuống, đi múc nước rửa tay rồi vào nhà.

Tần Đà nhìn theo bóng lưng của con gái, người đàn ông cao lớn cúi xuống nói với mẹ: “Mẹ, mẹ có thấy bây giờ nó kì lạ không, nếu nó biết được chúng ta cho hàng xóm nhận nuôi nó thì nó có chịu không?”

Kim Tú bĩu môi nói: “Mày quan tâm nó làm gì! Cái loại nuôi phí tiền sớm muộn gì cũng không ở nhà, từ nhỏ nó đã thân thiết với hàng xóm, sẽ không ý kiến đâu, mà mấy ngày này, mày nói con vợ mày đừng đi tìm nó kiếm chuyện cãi nhau nữa.”

Hai phần công điểm của Tần Nguyệt Trân hôm nay là cắt cỏ cho đội sản xuất, cắt đủ sáu mươi cân là được.

Nhưng thường ngày, Tần Nguyệt Trân vừa phải nấu cơm, cho gà ăn, giặt quần áo, quét rác, chăm sóc đất riêng, vừa phải trông thằng em trai giương oai khắp nơi, sáu mươi cân cỏ có khi còn phải đi sớm về muộn cắt, nên cô ra ngoài cắt cỏ từ sáng sớm cũng không có gì lạ.

Lúc này cô rửa tay xong, giống như ngày hôm qua, thoải mái ngồi vào bàn cùng Kim Tú và Tần Đạt ăn một bát cháo.

Mạc Quế Hoa trông thấy cô đang húp cháo thì vênh mặt bưng bát vào phòng ăn, còn cố ý bảo con trai cầm một quả trứng vỏ đỏ về bếp, lắc lư trước mặt Tần Nguyệt Trân, cho cô ngứa răng*.

*Ngứa răng: Tiếng địa phương Ngô, có đồ ăn ngon hoặc vật gì hiếm thì đặc biệt khoe khoang cho người khác nhìn