Dịch: Miella
Mặc dù Tần Hồng Binh mới sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã quen nhìn gia đình đánh chửi Tần Nguyệt Trân, nên cũng học cách bắt nạt Tần Nguyệt Trân từ rất sớm.
Lúc này, Tần Hồng Binh cầm quả trứng đập lên ghế cho vỡ vỏ, vừa lau nước mũi vừa bóc, nói: “Nhìn đi, tôi có trứng gà, cái loại nuôi phí tiền nhà chị không có.”
Tần Nguyệt Trân mở to mắt liếc nhìn đứa trẻ cao không quá cái bàn này, mặc kệ cậu ta.
Kim Tú lên tiếng: “Nhắc mới nhớ, hôm qua tao sờ thấy mất một quả trứng, không biết là con chó nào…”
“Tôi ăn!”
Tần Nguyệt Trân không đợi Kim Tú chửi rủa, thoải mái thừa nhận, vẫn không nhanh không chậm húp cháo.
Kim Tú mở miệng mấy lần, trong lòng vừa tiếc vừa giận, nhưng câu “giật đàn ông nuôi đàn ông” của con bé chết tiệt này vẫn đang văng vẳng bên tai khiến bà ta lo lắng, cũng không biết có phải cô nói bừa hay không, nhưng lời chửi rủa bị mắc kẹt trong cổ họng này không thể trôi chảy chửi ra, thực sự rất khó chịu.
Kim Tú liền quay sang Tần Hồng Binh gào lên: “Ngứa răng cái gì! Có ăn còn không yên tĩnh, về chỗ mẹ mày đi!”
Không ngờ Tần Hồng Binh lại ngậm lòng đỏ trứng vào miệng, bị tiếng gào của Kim Tú dọa giật mình một cái, cả cái lòng đỏ trứng lăn xuống cổ họng, cứ như vậy mắc kẹt.
Tần Hồng Binh thấp lùn, còn dựa vào bên người Kim Tú và Tần Đạt, lúc đầu Tần Nguyệt Trân không nhìn thấy gì, Tần Đạt hét lên: “A a, Tiểu Binh, nghẹn à! Sao rồi, mau, mau phun ra!”
Kim Tú cũng để bát xuống, ở một bên luống cuống tay chân: “Móc ra, móc ra, Tần Đạt mày móc ra cho nó, a a, sắp nghẹn chết rồi! Sắp nghẹn chết thật rồi, phải làm sao đây!”
Tần Nguyệt Trân nhìn sang, hai bàn tay đen nhỏ của Tần Hồng Binh đang ôm lấy cổ họng, khuôn mặt khô khốc nứt nẻ tím tái vì nghẹn.
Dù Tần Nguyệt Trân có chán ghét cái nhà này đến đây thì Tần Hồng Binh cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, cô không thể để một đứa trẻ bị nghẹn chết ở trước mặt mình.
Tần Nguyệt Trân lập tức bước tới, ôm lấy Tần Hồng Binh vỗ mạnh vào phía sau lưng nó.
Chỉ hai lần, một lòng đỏ trứng luộc nấu đến màu xanh rơi ra, lúc này Tần Hồng Binh mới khóc thành tiếng.
Mạc Quế Hoa nghe thấy tiếng động lập tức ra khỏi phòng, vừa vặn trông thấy cảnh Tần Nguyệt Trân đánh mạnh vào lưng Tần Hồng Binh.
Mạc Quế Hoa như điên lao tới, vô cớ túm tóc Tần Nguyệt Trân mà đánh: “Mày dám đánh Tiểu Binh! Con ** khốn nạn này mày không muốn sống nữa à, hôm nay tao liều mạng với mày!”
Tần Nguyệt Trân vừa vội cứu đứa trẻ, không kịp đề phòng Mạc Quế Hoa, bị Mạc Quế Hoa đánh mấy lần liền, trên lưng đau rát, da đầu đau đến tê dại.
Tần Nguyệt Trân đẩy mạnh Mạc Quế Hoa, lớn tiếng nói: “Người phụ nữ ngu ngốc không biết sống chết, biết thế để con bà nghẹn chết cho rồi!”
Tần Đạt lúc này mới lên tiếng nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, vừa rồi Tiểu Binh bị nghẹn trứng gà , là Tiểu Trân cứu được Tiểu Binh đấy!”
Kim Tú lúc này cũng sợ hãi nói: “Đúng đúng, thằng nhóc chết tiệt này ăn trứng gà còn ngứa răng lung tung, suýt nữa thì nghẹn chết!”
Mạc Quế Hoa nhìn xung quanh một chút, trong mắt đã nhìn thấy lòng đỏ trứng vàng rơi trên mặt đất, trong lòng tin tưởng, nhưng ngoài miệng không chịu nhận, liếc mắt nhìn nói: “Cứu? Nó như thế mà là cứu? Con ** nó muốn đánh chết em trai, tiện thể làm con tức chết thì có!”
Tần Nguyệt Trân bước nhanh về phía trước, tát vào mặt Mạc Quế Hoa một phát, sau đó nhanh chóng lùi về góc bếp, cầm chiếc kẹp gắp than dài xách ngược trong tay, khí thế hung hăng nói: “Tôi không đánh trả bà thì sai với câu này của bà lắm, tôi không đánh chết Tần Hồng Binh cũng sai với câu này của bà, hôm nay tôi sẽ đánh chết nó trước mặt bà, để tôi xem bà có tức chết hay không!”
Nói rồi định lao về phía Tần Hồng Binh.