Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 24

Dịch: Miella

Tần Nguyệt Trân rất vui mừng, không ngờ không gian có thể di chuyển cả người sống, nếu cách này không hiệu quả, cô còn không biết phải làm gì để dọa hai vợ chồng Tần Thổ Thụ chạy mất dép đây, ra ngoài lúc nửa đêm nhiều lần cũng không tiện, thời gian lâu dài, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, vậy sẽ thành chuyện lớn.

Tần Nguyệt Trân không dám chậm trễ, trời đã gần sáng, cô lập tức mở cửa đi ra ngoài, không quên rắc một nắm giấy vàng ở cổng.

Cô bước đi thật nhanh, nhanh chóng ra khỏi thôn, một số nhà trong thôn đã bắt đầu có tiếng người.

Không khí rạng sáng cuối thu đã khá se lạnh, đường mòn đồng ruộng đầy sương, xa xa có thể nghe thấy tiếng gà gáy vang lên.

Tần Nguyệt Trân bắt đầu chạy theo ký ức, đi thẳng đến khi cách thôn hai trăm mét mới ngồi xổm xuống một bụi bỏ, tránh vào không gian xem trước.

Trong không gian, Tần Thổ Thụ và Đường Cúc Hoa vẫn giữ nguyên trạng thái ngủ trên giường vừa rồi.

Tần Nguyệt Trân tò mò tìm kiếm hơi thở của bọn họ, a, đang thở, nhưng lại không cử động, thật thần kỳ!

“Ra!”

Tần Nguyệt Trân vừa nghĩ, hai người đang ngủ trên mặt đất liền biến mất không thấy đâu.

Bởi vì là lần đầu di chuyển người sống, bản thân Tần Nguyệt Trân cũng rất thấp thỏm, không biết sau khi ra ngoài, bao giờ hai người sống này mới tỉnh lại, dù sao hôm qua lúc cô lấy gà mái làm thí nghiệm, con gà mái kia vừa ra ngoài đã nhảy nhót tưng bừng.

Tần Nguyệt Trân trốn trong không gian nhất thời không dám ra ngoài, chỉ dỏng tai lắng nghe.

Không có động tĩnh.

Vậy cô có thể ra ngoài không?

Tần Nguyệt Trân do dự, do dự, lấy cái giỏ cắt cỏ tối qua đặt trong không gian đeo lên tay, vừa định ra ngoài nhìn một cái, bên tai đã nghe thấy hai tiếng hét hết sức chói tai: “A… Ma!”

Được rồi, trò chơi kết thúc!

Tần Nguyệt Trân thở phào nhẹ nhõm, nghe tiếng bước chân lo lắng hoảng loạn bên ngoài, tiếng hét chói tai biến thành tiếng khóc nhỏ dần, mới đeo giỏ ra khỏi không gian.

Thôn Tần Đường hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.

Đám người dậy sớm, có người còn chưa cài cúc quần áo, có người còn chải nửa đầu, đều đang duỗi cổ chen chúc trước cửa nhà Tần Thổ Thụ hóng chuyện.

“... Hu hu, hu hu, không vậy nữa, sau này sẽ không vậy nữa, anh chị không đi nữa, hu hu, em dâu em đừng trách anh chị, hu hu…”

Đường Cúc Hoa ngồi dưới đất không ngừng lảm nhảm, tóc bà ta rối bù, trên chân chỉ có một chiếc giày.

Con trai cả Tần Liên nhìn đám người tụ tập trước cổng nhà mình, sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm qua cha mẹ ngủ ở phía trước mà? Sao lại đi đâu rồi hoảng loạn chạy về thế này?”

Đường Cúc Hoa như không nghe thấy lời con trai nói, chỉ thều thào nói: “Không vậy nữa, sau này không vậy nữa, anh chị không đi nữa…”

Lúc này, ngoài cửa mới có người đỡ Tần Thổ Thụ, chậm rãi đi vào.

Tần Thổ Thụ mặt như màu đất, toàn thân lấm lem bùn cỏ, trên người còn có mùi khai nướ© ŧıểυ, người đỡ ông ta cũng không nhịn được mà bịt mũi.

Hết cách rồi, bây giờ ông ta cũng mới biết hoá ra mình còn nhát gan hơn vợ, vừa tỉnh dậy phát hiện mình ở trong nghĩa địa, ông ta chạy được vài bước liền ngã sấp xuống, sau đó chân nhũn ra không dậy nổi, rồi đái ra ướt cả quần.

Nhưng đầu óc ông ta vẫn tỉnh táo, ông ta hét lên: “Có ai không, cứu tôi với, mau đưa tôi về, có ma!”

Lúc này mới có người sống ở đầu thôn đến đỡ ông ta về nhà.

Tần Liên kinh hãi nhìn dáng vẻ của cha: “Cha! Có chuyện gì vậy? Cha mẹ gặp kẻ trộm sao?”