Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 21

Dịch: Miella

Tần Nguyệt Trân cười nói: “Đó là trước kia! Sáng nay con tự luộc trứng ăn rồi! Hừ, ai bảo bọn họ không cho con ăn sáng, con mới không tiếc cho bọn họ. Nhà Tần Thuật trả lại thịt cho dì là chuyện tốt, dì cứ giữ lại mà ăn dần.”

“Giữ lại ăn dần, ôi, không giữ được đâu, bác gái cả dì nói muốn chuyển đến ở, Tiểu Trân à, cả nhà Tần Thuật chỉ hơi ngang ngược, còn bác gái cả này mới là khẩu phật tâm xà, dì sợ không giấu được đồ gì đâu, bà ta sẽ vào phòng dì lục lọi, dù sao bà ta cũng là trưởng bối, dì thật sự không tiện khó khăn với bà ta, ôi!”

“Hả? Bà ta không sợ? Dì không nói với bà ta những gì con dạy dì sao?”

Tần Nguyệt Trân kinh ngạc, trong thôn có bà già nào không sợ ma quỷ?! Đúng là cả gan.

Tần A Nam cười khổ: “Nói rồi. Nhưng bà ta nói, bà ta không bắt nạt dì, là ở cùng dì, chăm sóc dì. Dì bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn chăm sóc dì? Hồi bé cũng chưa từng thấy bà ta chăm sóc dì, toàn bắt nạt mẹ dì, đi khắp nơi nói mẹ dì không sinh được con trai!”

“Thật là vô liêm sỉ!”

Tần Nguyệt Trân tức giận mắng một câu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chú hảo Nam, dì yên tâm, con vẫn có cách trị bà ta, bà ta muốn ở thì cứ cho bà ta vào ở, dì để cửa cho con như hôm qua, nhưng đêm nay dì cứ ngủ đi, đừng chờ con, khuya một chút con mới đến được, đến sớm nhất định bọn họ sẽ phòng bị.”

Giữa trưa, mấy người Kim Tú, Tần Đạt tan ca về nhà.

Tần Nguyệt Trân đã nấu xong cơm gạo lứt như trước, bên trong còn trộn lẫn một nửa cám lúa mì, cám lúa mì là vỏ trấu còn sót lại sau khi nghiền lúa mì.

Nơi cô ở là vùng trồng toàn bông vải, không trồng lúa, phải đến cuối năm, sau khi đội sản xuất nộp bông lên, chờ vùng trồng lúa thống nhất chuyển tới chia cho xã viên mới có, nên gạo trắng ở đây là thứ siêu cấp quý giá.

Hôm nay, Tần Nguyệt Trân cũng không đợi mấy người Kim Tú, Tần Đạt ăn xong mới đi vét cháy, mà cũng tự xới một bát cho mình, thoải mái ngồi trên bàn, chờ mấy người Kim Tú trở về thì bắt đầu ăn.

Tần Đạt vào trước.

Ông ta vẩy nước trong tay, mắt thoáng thấy con gái ngồi thẳng trên bàn ăn, khuôn mặt đỏ sậm vặn vẹo vài lần, không nói gì, cũng ngồi xuống bàn.

Kim Tú bước vào, trông thấy dáng vẻ của Tần Nguyệt Trân, vừa hơi há há miệng, Tần Nguyệt Trân đã cười nhạt với bà ta, không hiểu sao Kim Tú chột dạ, cũng nhịn xuống không nói gì.

Mạc Quế Hoa kéo con trai vào, còn vừa đi vừa nói: “Mau lên, con không đến ăn nhanh thì tí chỉ còn cháy thôi!” Vừa quay đầu, trông thấy Tần Nguyệt Trân ngồi trên bàn, bà ta liền không yên.

“Ối! Ai cho mày ngồi vào bàn? Hả? Con ** lười biếng, bảo mày trông em mày đòi dìm chết nó, sao mày có mặt mũi ăn cơm hả!”

Tần Nguyệt Trân cũng không thèm nhìn bà ta, cầm đũa lên nói: “Bà nội ăn cơm, cha ăn cơm.”

Mạc Quế Hoa thấy Tần Nguyệt Trân không để ý đến mình, càng tức giận hơn, sải bước đi tới kéo Tần Nguyệt Trân ra khỏi bàn: “Cút! Ai cho mày vào bàn ăn cơm, em trai mày còn chưa ăn đâu, cút đi!”

Tần Nguyệt Trân đẩy bà ta ra, đột nhiên đứng dậy: “Bà nói xem? Tại sao tôi không thể ngồi vào bàn này ăn cơm?”

“Mày, mày, mày là một con ** nhỏ, con gái con đứa ăn trên bàn làm gì!”

“Thế bà không phải là phụ nữ à? Bà nội không phải là phụ nữ à? ** còn nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời đấy, sao bà lại không cho tôi vào bàn ăn cơm?”

“Mày, mày!” Mạc Quế Hoa duỗi ngón tay chỉ vào cô, lại không cãi được, dứt khoát khóc lóc om sòm: “Dù sao mày cũng không được ăn! Con ** mày phải chờ chúng tao ăn xong mới được ăn!”

“** chửi ai?”

“Chửi mày đấy!”

“Ồ, ha ha, thì ra ** chửi tôi, nhưng tôi không sợ bị ** chửi, tôi cứ ngồi đây ăn đấy, bà làm gì được tôi?”