Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 22

Dịch: Miella

Tần Nguyệt Trân hết sức bình thản nói, Mạc Quế Hoa có ngu đến đâu, lúc này cũng kịp phản ứng.

Bà ta tức điên lên, hét a a: “A a, mày dám chửi tao, tao không đánh chết mày tao không phải con người!” Sau đó lao lên muốn túm tóc Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân nhanh chân chạy đến bên bếp, cầm một con dao thái rau lớn trên tay: “Bà dám! Hôm nay tôi nói luôn, từ nay về sau, cái nhà này đừng hòng động vào một đầu ngón tay của tôi! Ai động tôi chặt người đó! Tôi còn chưa tròn mười bốn tuổi đâu, cho dù gϊếŧ người cũng là tội phạm vị thành niên, không bị xử bắn, ai không sợ thì cứ thử xem!”

Cả nhà yên lặng.

Ngay cả Tần Hồng Binh sáu tuổi cũng ngơ ngác nhìn chị gái luôn yếu đuối này đang cầm con dao làm bếp to tướng hướng về phía mẹ mình, không dám nói một lời.

Trong mắt Kim Tú cảm xúc lẫn lộn, liếc nhìn Mạc Quế Hoa nhưng không nói gì.

Trong mắt Tần Đạt hoàn toàn chấn động, hôm qua vợ nói con gái thay đổi, phải bán ra ngoài mới tốt, ông ta còn không tin, hôm nay xem ra, đúng là thay đổi rồi!

Mạc Quế Hoa vẫn giơ ra mười ngón tay, nhưng nhìn con dao làm bếp nặng nề trong tay Tần Nguyệt Trân, bà ta cũng nuốt câu “không đánh chết thì không phải con người” vừa rồi xuống, không dám tiến lên, nén giận một lúc lâu mới dắt cuống họng gọi chồng: “Cha Tiểu Binh! Anh xem đứa con gái ngoan của anh đi, nó đối xử với em như vậy, mau đuổi nó ra ngoài, cái nhà này, có nó thì không có em!”

Tần Nguyệt Trân nhàn nhạt liếc Tần Đạt một cái, sau đó cầm dao đi tới trước bàn, đặt xuống bên cạnh tay: “Ăn cơm! Mấy người không ăn, tôi vẫn phải ăn!”

Tần Đạt không biết mình ăn xong cơm trưa kiểu gì, tóm lại vừa thấy con gái cầm dao đi, ông ta liền nhìn về phía Kim Tú: “Mẹ, mẹ xem…”

Kim Tú và cơm liên tục: “Tùy mày, cũng không phải tao đẻ. Nhưng loại nuôi phí tiền láo toét như thế, chưa chắc hai năm nữa đã kiếm được nhiều tiền lễ hỏi về, vợ mày lắm mồm, kiểu gì cũng ra ngoài nói xấu nó, có khi hai năm nữa lại không gả ra được, trong nhà lại ầm ĩ không thôi!”

Tần Đạt im lặng một lúc rồi đặt bát xuống, đi ra cửa sau.

Buổi chiều, Tần Nguyệt Trân thảnh thơi xách giỏ tre ra ngoài cắt cỏ, đương nhiên cũng mang theo con dao làm bếp kia.

Trước đây cô đã để ý thấy phía sau chuồng lợn của đội sản xuất có mấy cây tre vươn ra bờ sông, cô có thể nhân lúc cắt cỏ, chặt cành tre trồng trong không gian, vậy chỉ cần mấy ngày sẽ có rừng tre trong không gian, mà liềm cắt cỏ không tiện tay nên mới cầm dao, còn thừa cơ doạ được Mạc Quế Hoa, rất tốt!

Buổi tối, Tần Nguyệt Trân nấu cơm giống buổi trưa, chỉ ăn cùng Kim Tú và Tần Đạt.

Mạc Quế Hoa không được ăn cùng.

Tần Đạt bưng cơm vào phòng, Mạc Quế Hoa chửi bới ầm ĩ suốt nửa đêm, đến khi Kim Tú nằm trên giường không chịu nổi ồn ào nữa hét lên: “Đủ rồi! Con mẹ lắm mồm! Chê nhà tao không tốt thì cút về nhà ngoại đi!”

Được rồi, dừng lại.

Bởi vì nhà mẹ đẻ Mạc Quế Hoa nghèo, không chào đón đứa con gái Mạc Quế Hoa này, lúc gả vào nhà này còn không có chăn mền làm của hồi môn, đây chính là điểm yếu của Mạc Quế Hoa.

Tần Nguyệt Trân trùm đầu ngủ say.

Trải qua một đêm cô biết được, đồng hồ sinh học trong cơ thể mình là ngủ đủ tám tiếng mới dậy, tối nay cô phải ngủ thật ngon, cố gắng dậy sớm một chút.

Quả nhiên, lúc Tần Nguyệt Trân ra cửa sau, sao kim phía Đông đã rất sáng.