Dịch: Miella
Tần Nguyệt Trân bước vào không gian, liếc mắt đã thấy trong không gian trống rỗng có cái cây nhỏ cao hơn một mét, lá màu nâu đỏ tung bay như một lá cờ nhỏ.
A! Phát triển chỉ sau một đêm! Quá tốt rồi!
Tần Nguyệt Trân nhanh chóng chạy tới nhìn.
Nhìn gần, cây nhỏ còn cao hơn, gần hai mét, lá cây non mềm rải rác trên ngọn cây, màu đỏ pha chút xanh, có vẻ là thời điểm tốt nhất của cây hương thung.
Tần Nguyệt Trân sờ trái sờ phải, trong lòng như nở hoa, cây hương thung này ở ngoài chỉ có thể ăn vào tháng tư và tháng năm! Xem ra thực vật trong không gian không chỉ phát triển nhanh mà còn không cần phụ thuộc vào khí hậu, tự nhiên phát triển đến thời điểm tốt nhất của thực vật.
Tần Nguyệt Trân không chút do dự hái một ít lá hương thung, định ra ngoài làm bữa sáng, lúc chuẩn bị ra khỏi không gian, cô thoáng thấy một chút màu xanh tươi trên mặt đất.
Ôi! Những củ khoai lang “đào của xã hội chủ nghĩa” hôm qua ném vừa vào đã nảy mầm!
Lúc này, Tần Nguyệt Trân cũng không quan tâm đến cây hương thung nữa, nhanh chóng sắp xếp lại ba mươi bốn củ khoai lang thành hàng.
Đất rất tơi xốp, Tần Nguyệt Trân chỉ cần lay vài cái là sắp xếp xong. Không trồng gì cả, chỉ để khoảng cách giữa chúng ngay ngắn hơn thôi, dù sao tối qua cô để bừa xuống cũng có thể nảy mầm, còn phải trồng làm gì nữa!
Tần Nguyệt Trân vỗ vỗ bùn trên tay, thẩm nghĩ đất này trồng tốt như vậy, hiện giờ cô chỉ thiếu hạt giống, phải nhanh chóng tìm vài thứ đến trồng mới xứng với mảnh đất quý giá này của cô.
Tần Nguyệt Trân vội vàng ra khỏi không gian, đi đến chuồng gà lấy một quả trứng xào với lá hương thung làm bữa sáng, ăn đến miệng thơm phức mới xách giỏ tre ra mương ven sông cắt cỏ, đến đưa cho đội sản xuất nuôi dê một giỏ cỏ trước, rồi từ từ đi dọc theo bờ sông nhỏ sau thôn về nhà.
Cô muốn xem bên bờ sông có loại rau dại nào ngon không, để nhổ vào trồng trong không gian.
Thời tiết này không có nhiều rau dại ngon lắm, nhưng lại trông thấy mấy con tôm nhỏ đang chuyển động ở mép sông.
Tần Nguyệt Trân không khỏi nảy ra ý tưởng mới trong lòng, cũng không biết không gian này có thể nuôi gà, nuôi vịt và động vật sống hay không? Nếu có thể, vậy chẳng phải cô có thể ăn thịt thường xuyên sao? Thời đại này mà có thịt ăn là quý giá biết bao!
Tần Nguyệt Trân đi đến mép sông mò hai con tôm kia, vội vã trở về nhà.
Đóng cửa, vào không gian, Tần Nguyệt Trân chạy như điên, thả hai con tôm xuống sông Mặt Trăng.
Sông Mặt Trăng, đây là tên Tần Nguyệt Trân đặt cho dòng sông hình khuyên trong không gian này.
Tôm không di chuyển.
Ơ? Chết à?
Tần Nguyệt Trân lại lấy tôm ra khỏi không gian, vào bếp lấy một bát nước bỏ vào, hai con tôm bắt đầu hoảng loạn bơi lội.
Tần Nguyệt Trân thử lại mấy lần, tôm cứ vào không gian là bất tỉnh, ra ngoài là sống lại.
Ôi!
Tần Nguyệt Trân không từ bỏ, đi ra ngoài sân bắt một con gà mang vào trong không gian.
Hmmm, vào không gian, gà bất tỉnh, ra khỏi không gian, gà chọi đạp.
Điều này... nghĩa là, sinh vật sống có thể vào không gian, nhưng sẽ bị bất động trong không gian.
Vậy thì hết cách rồi.
Tần Nguyệt Trân hậm hực thả con gà trở lại sân, cầm giỏ tre ra ngoài cắt cỏ, tiện thể tìm xem có hạt giống tốt nào không.
Cô vừa đi ra ngoài, Tần An Nam liền thấp giọng gọi cô: “Trân! Tiểu Trân! Mau tới đây!”
Nhà Tần A Nam.
Tần Nguyệt Trân bưng bát thịt hấp bắp cải, khó xử nói: “Chú hảo Nam, bây giờ con không ăn được nhiều như vậy!”
“Ăn đi, cứ ăn đi! Sao lại không ăn được, đứa nhỏ này, con cả năm không vớt được tí thịt nào trong nhà, nhìn gầy như vậy, con đừng tiếc cho dì, nhà Tần Thuật trả thịt lại rồi, đủ cho chúng ta ăn no.”
Tần A Nam nhét đũa vào tay Tần Nguyệt Trân, cố gắng khuyên.