Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 14

Dịch: Miella

Kim Tú vẫn đứng yên tại chỗ.

Mãi đến khi Tần Nguyệt Trân ăn được mấy miếng cơm, bà ta mới bước đến, khuôn mặt quái dị méo mó vài lần, nói nhỏ: “Mày, nếu mày dám ra ngoài nói lung tung, xem tao có đánh chết mày không!”

Tần Nguyệt Trân không nhìn bà ta, nhàn nhạt nói: “Nếu bà biết điều thì tôi tự hiểu chuyện, bà là bà nội tôi, tôi cũng cần có mặt mũi chứ, đúng không?”

Kim Tú không đáp lại, từ từ đi về bếp, khi sắp đến nơi, chân bà ta va vào bức tường thấp nửa mét chắn củi, người lảo đảo suýt ngã.

Tần Nguyệt Trân không hề thông cảm với bà ta, chỉ lo ăn cơm.

Lời cô nói hôm nay, giấu sâu trong ký ức của cơ thể này, đều là chuyện từ bảy, tám năm trước, khi đó Tần Nguyệt Trân khoảng sáu, bảy tuổi, mỗi ngày ngủ sau chân Kim Tú, lúc ấy Kim Tú cũng mới ngoài bốn mươi.

Có một ngày rất muộn, Tần Bân Hương - cô cả của Tần Nguyệt Trân, vội vàng chạy hơn mười dặm đường về nhà khóc lóc, xin Kim Tú một ít tiền để chữa bệnh cho con gái đang sốt cao.

Kim Tú nói không có, Tần Vân Hương liền nén giọng cãi nhau với Kim Tú.

Tần Vân Hương nói: “Đừng tưởng con không biết, mẹ lén lút đưa tiền cho ông Hứa mua thuốc hút chứ gì! Lớn tuổi như vậy rồi còn qua lại với ông ta, để xem lúc nào mẹ chui vào đống củi kia lại bị chó tha mất quần áo, còn tìm ai mang quần áo cho mình!”

Kim Tú liền tát mạnh vào mặt Tần Vân Hương một cái, mắng: “Mày có quyền quản tao à! Nếu mày không sợ mất mặt thì cứ đi nói với người ta là mẹ mày cướp đàn ông! Nhờ mày lấy hộ quần áo một lần mà nói mãi không thôi, nếu lần sau mày dám nhắc lại, tao cũng không ngại nói mày ngủ với ông ta đâu, để xem ai mới là người mất mặt! Được rồi, tao cho mày ba đồng, sau này đừng có vác mặt về nữa, Tết cũng đừng về!”

Tần Vân Hương khóc lóc rời đi, thật sự đã rất nhiều năm không về nhà mẹ đẻ.

Lúc đó, Tần Nguyệt Trân mới chỉ sáu, bảy tuổi, co ro trong chăn không dám thở mạnh, chỉ sợ Kim Tú biết cô thức nghe được những lời này rồi bóp chết cô.

Ông Hứa là một người đàn ông trung niên ở phía đông làng, có nhà có vợ, bình thường hay thích nói đùa vài câu với phụ nữ, nhưng không ai biết, người này thực sự không phải người tốt.

Khoảng thời gian đó, Kim Tú thường xuyên lén lút ra ngoài vào ban đêm, cho đến khoảng ba bốn tháng sau khi cãi nhau với Tần Vân Hương, ông Hứa gặp chuyện.

Ông Hứa và một quả phụ thôn bên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong chuồng lợn của đội sản xuất thôn bên, bị người ta bắt gặp, ông Hứa xách quần chạy mất, quả phụ lại bị người ta thấy rõ mặt.

Nông thôn mà, xảy ra loại chuyện như vậy, kiểu gì chẳng bị người khác phỉ báng đến chết, quả phụ bị người ta nói đến mức mất hết mặt mũi, chỉ vài ngày sau đã treo cổ trong nhà. Nhưng chuyện này mất mặt thật, người đã chết, con trai và con dâu quả phụ cũng không chịu nhận xác, cuối cùng là đội trưởng đội sản xuất đứng ra giúp đỡ thu dọn chôn cất.

Rất nhiều người biết ông Hứa gây ra tội lỗi, nhưng ở nông thôn đối với chuyện như thế này, người ta thường khắt khe với phụ nữ hơn, còn đối với đàn ông đa số đều cười trừ, không lâu sau ông Hứa lại tự tin ra ngoài, tiếp tục dụ dỗ các loại phụ nữ, nhưng phụ nữ đều sợ rồi, không dám tùy tiện đùa giỡn với ông ta như trước nữa.

Kim Tú cũng sợ, đại khái cũng cảm thấy hụt hẫng, khoảng thời gian đó, Tần Nguyệt Trân nhỏ không ít lần bị bà ta đánh đập, có lẽ là không ngờ ông Hứa không chỉ có mình bà ta ngoài kia, thỉnh thoảng ban đêm đang ngủ, Kim Tú sẽ gọi Tần Nguyệt Trân dậy rồi đánh cô một trận, đánh xong vẫn không hết giận, còn thường xuyên véo vào đùi cô, vừa véo vừa mắng: “Véo chết mày con ** nhỏ này, tao bảo mày dụ dỗ người ta, tao bảo mày dụ dỗ người ta!”