Dịch: Miella
Trong ký ức của Tần Nguyệt Trân, cô đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bây giờ thay tim rồi, Tần Nguyệt Trân hiện tại nghĩ về những chuyện trong ký ức, thực sự hận không thể đánh Kim Tú một trận.
Ban đầu Tần Nguyệt Trân có kế hoạch sống cùng Tần A Nam, chỉ cần cái nhà này đối xử tốt với cô, cô sẽ không gây rối với ai hết! Ai ngờ Kim Tú mở miệng là làm tổn thương người khác, mặc kệ Tần Nguyệt Trân chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, những lời “cướp đàn ông nuôi đàn ông” có nên nói hay không, còn mắng cả Tần A Nam vô tội, Tần Nguyệt Trân không hề có ý định tha thứ cho bà ta.
Tần Nguyệt Trân không ưa nhất loại người ngoài mặt tỏ ra tốt bụng, lúc nào cũng muốn lợi dụng người khác, sau lưng lại nói xấu sỉ nhục người ta! Bà nooii ruột cũng không được!
Tần Nguyệt Trân tập trung ăn cơm, lúc ăn sắp xong thì Mạc Quế Hoa bước vào.
“Mẹ ơi, vẫn chưa đốt đèn ạ?... Ối! Mày, mày, ai cho mày cái gan, cha mày em trai mày còn chưa ăn mà mày đã ăn rồi!”
Lúc đầu Mạc Quế Hoa tưởng người ngồi ăn trên bàn là Kim Tú, đến khi cầm đèn dầu ra sau bếp đốt lửa, trông thấy khuôn mặt Kim Tú lóe sau bếp, bà ta mới nhận ra, ôi, vừa nãy bà ta còn gọi Tần Nguyệt Trân là mẹ nữa kìa, Mạc Quế Hoa liền chỉ vào Tần Nguyệt Trân mà mắng.
Tần Nguyệt Trân cười nhạt trong ánh sáng của đèn dầu vừa được đốt lên, nói: “Ờ, gan bà nội cho tôi đấy! Hôm nay tôi cứu được cháu trai cả của bà ấy ở dưới sông, bà ấy mới cho tôi ăn trước mà! Mọi người ăn từ từ, tôi mệt rồi, tôi đi tắm ngủ trước đây!”
Nói xong cô thản nhiên đi lấy cái chậu gỗ, múc một ít nước từ trong nồi rồi về phòng.
Phía sau, Mạc Quế Hoa còn đang gào to: “Mẹ, mẹ nhìn xem, nhìn xem cái dáng vẻ chết tiệt của con ** đó, để con bảo cha nó đến dạy dỗ nó!”
Kim Tú hét lên một tiếng: “Được rồi! Chỉ là ăn trước một bát cơm thôi, ầm ĩ cái gì, gọi chồng và con trai cô vào ăn đi, cơm cũng nấu xong rồi.”
Đêm ở nông thôn nhanh chóng trở nên yên tĩnh, ngay cả Mạc Quế Hoa trong lòng có nhiều bất mãn, cuối cùng cũng giúp con trai rửa tay chân đi ngủ.
Tần Nguyệt Trân nghe thấy Kim Tú cũng đã lên giường, mới đầu còn trở mình trên giường một hồi lâu, nhưng ban ngày làm việc vẫn khiến bà ta chìm vào giấc ngủ sâu, trên chiếc giường cũ kỹ kia phát ra tiếng ngáy rất lớn.
Tần Nguyệt Trân đợi thêm một lúc nữa, đợi đến khi tiếng ngáy kia trở nên đều đặn, cô mới lẻn dậy, nhẹ nhàng mở cửa sau ra ngoài.
Ánh trăng mờ ảo, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Nguyệt Trân đẩy cửa sau nhà Tần A Nam.
Tần A Nam ngồi sau một chiếc đèn dầu, đang chờ Tần Nguyệt Trân, thấy cô bước vào, lập tức cầm đèn đi tới: “Ngủ, ngủ hết rồi à?”
Tần Nguyệt Trân gật đầu: “Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đây, con vào xem, tất cả đều để trong phòng dì.”
Tần Nguyệt Trân quen thuộc bước vào phòng Tần A Nam, chỉ thấy trên tường hướng về phía tây đã lắp sẵn một chiếc thang, dưới đất còn đặt một cái giỏ, được phủ bằng một tấm vải trắng.
Tần Nguyệt Trân lấy tấm vải trắng ra, lấy hai bộ quần áo bên trong ra nhìn rồi mặc lên người mình.
Một lúc sau, cô quay lại hỏi Tần A Nam: “Thế nào?”
Tần A Nam nhìn dáng vẻ nhỏ bé trước mắt, mặc một chiếc áo bông dài rộng, giống như người từ mười, hai mươi năm trước, nước mắt lại trào ra: “Mẹ dì gầy quá, con xem con còn mặc vừa áo của bà ấy, bây giờ không còn ai mặc loại áo tay rộng này nữa. Ôi! Tiểu Trân, may mà con vẫn nhớ bà ấy có một chiếc áo như thế.”
Tần Nguyệt Trân khoát khoát tay nói: “Chú hảo Nam, dì đừng khóc nữa, đưa những thứ khác cho con nhét vào trong áo. Dì đợi con đi lên rồi mau lấy thang đi, nhất định không được để lộ ra nhé.”
Nói xong, cô liền nhảy lên cái thang bên cạnh.